Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái hoàng thái hậu chậm rãi lần Phật châu, im lặng một lúc mới nói “Ngươi chắc chắn Tiêu trắc phi không biết võ công?”

Cam Phúc “Nô tài không thể chắc chắn, ít nhất nàng chưa từng lộ võ công trước mặt nô tài, những người hầu bên cạnh nàng cũng đã bị thẩm vấn, không ai có thể chứng minh nàng biết võ công.”

Thái hoàng thái hậu “Nếu nàng không biết võ công, sao có thể âm thầm rời cung?”

Cam Phúc “Lúc đó, mọi người đều luống cuống trước tin Thịnh Vĩnh Đế băng hà, nhất thời không ai quan tâm Tiêu trắc phi làm gì. Lúc mọi người nhớ đến nàng thì nàng đã biến mất. Sau đó, nô tài hỏi người trong cung Vị Ương, có người nói đã nhìn thấy Tiêu trắc phi rời khỏi cung Vị Ương. Sở dĩ nàng có thể suôn sẻ ra khỏi cổng cung là vì trong tay nàng có lệnh bài của Thái tử.”

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu hơi đổi khi nghe câu cuối cùng.

“Tại sao lệnh bài của Thái tử nằm trong tay Tiêu trắc phi?”

Cam Phúc lắc đầu “Chuyện này nô tài cũng không biết.”

Thái hoàng thái hậu nhìn chằm chằm hắn, hỏi “Ngươi có thấy việc Tiêu trắc phi biến mất có liên quan đến cái chết của Thịnh Vĩnh Đế không?”

Cam Phúc kinh ngạc.

Hắn ngạc nhiên hỏi “Sao người lại nghĩ vậy?”

Thái hoàng thái hậu nhấn mạnh “Ngươi không cần biết nguyên nhân, chỉ cần thành thật nói ra suy nghĩ của mình là được.”

Cam Phúc dường như rất bối rối.

Phải một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng.

“Nô tài quả thật có nghi ngờ Tiêu trắc phi.”

Thái hoàng thái hậu “Nói cách khác, ngươi cũng cho rằng Tiêu trắc phi có khả năng liên quan tới cái chết của Thịnh Vĩnh Đế.”

Cam Phúc “Nô tài không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán của nô tài, hơn nữa thời gian đã qua lâu như vậy, Tiêu trắc phi vẫn chưa trở về, sợ là lành ít dữ nhiều. Hiện giờ nô tài một lòng trung thành với Thái hoàng thái hậu, không còn quan tâm chuyện trước kia nữa.”

Thái hoàng thái hậu không nói thêm, bình tĩnh nói.

“Được rồi, ai gia biết rồi, ngươi đi lo việc của mình đi.”

Cam Phúc cúi đầu cung kính, nói “Nô tài cáo lui.”

Sau khi rời khỏi thái miếu, hắn liền đi thẳng đến phủ Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa Hoa An vì muốn ngăn cách Hạ Dịch Phi và Lục Tâm Dao, tránh để hai người nảy sinh tình cảm, Trưởng công chúa Hoa An đã cố ý đưa Hạ Dịch Phi đến nhà tổ phụ của hắn, nói nghe hay thì nàng muốn con trai thay mình phụng dưỡng tổ phụ.

Sau khi Hạ Dịch Phi đi, Lục Tâm Dao không còn gặp lại hắn nữa.

Trưởng công chúa Hoa An thấy nhẹ lòng, không còn gò bó Lục Tâm Dao, thường xuyên đưa nàng ra ngoài giao lưu, giúp nàng tìm một nhà phù hợp.

Lúc này, Trưởng công chúa Hoa An đang kể cho Lục Tâm Dao về một nhà mà nàng mới gặp.

Trưởng công chúa Hoa An thấy rất hài lòng, nhưng phát hiện Lục Tâm Dao lơ đãng, vừa định hỏi nguyên nhân thì lại nghe báo Cam Phúc đến.

Trưởng công chúa Hoa An đành ngừng nói, đứng dậy đi đến tiền viện.

Nàng gặp Cam Phúc ở đại sảnh.

Hai bên chào hỏi ngắn gọn, Cam Phúc nói mục đích đến.

“Thái hoàng thái hậu mời người đến một chuyến.”

Trưởng công chúa Hoa An chỉ nghĩ mẫu hậu nhớ mình, không hỏi nhiều, liền nói “Ngươi chờ một chút, ta đi thay y phục, sẽ cùng ngươi đến gặp mẫu hậu.”

Cam Phúc đáp vâng.

Trưởng công chúa Hoa An nhanh chóng thay y phục.

Nàng sai người lấy một số thuốc bổ trân quý trong kho, mang đến thái miếu.

Khi nàng gặp Thái hoàng thái hậu, thì thấy bà đang nằm trên giường, dáng vẻ yếu ớt không còn sức lực.

Trưởng công chúa Hoa An vội hỏi.

“Mẫu hậu sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao? Thái y đâu? Thái y nói thế nào?”

Thái hoàng thái hậu nhẹ giọng nói.

“Thái y đã khám cho ai gia rồi, ai gia tuổi đã cao, sức khỏe không còn tốt như trước, khó tránh khỏi có vài bệnh vặt, không có gì nghiêm trọng.”

Trưởng công chúa Hoa An lo lắng nói.

“Sao không nghiêm trọng chứ, người đã bệnh thành thế này rồi, chắc chắn thái y mà người dẫn theo y thuật không giỏi. Con sẽ về cung gọi thái y đến khám cho người.”

Khổng nữ sử đứng bên cạnh đúng lúc lên tiếng.

“Trưởng công chúa điện hạ, thật ra Thái hoàng thái hậu mắc tâm bệnh, tâm bệnh cần tâm dược trị.”

Trưởng công chúa Hoa An hỏi “Mẫu hậu có tâm sự gì?”

Khổng nữ sử bất lực nói “Gần đây trong cung có rất nhiều phi tần bị hạ độc, có người nghi ngờ là Thái hoàng thái hậu làm, Thái hoàng thái hậu biết chuyện liền ngã bệnh.”

Trưởng công chúa Hoa An cũng nghe nói chuyện này, nhưng không ngờ Thái hoàng thái hậu ở thái miếu xa xôi cũng biết chuyện.

Nàng vội trấn an.

“Mẫu hậu đừng giận, chuyện này nhất định có người đang giở trò, muốn giá họa cho người. Con sẽ vào cung nói với Hoàng thượng, nhờ ngài ấy điều tra rõ ràng chuyện này, trả trong sạch cho người!”

Thái hoàng thái hậu “Chỉ sợ Hoàng đế cũng không tin ai gia vô tội.”

Trưởng công chúa Hoa An “Sao có thể? Hoàng thượng là cháu của người, ngài ấy không tin người thì có thể tin ai?!”

Thái hoàng thái hậu “Con không phải là Hoàng đế, làm sao biết Hoàng đế nhất định tin tưởng ai gia? Trừ phi Hoàng đế đích thân nói với ai gia.”

Trưởng công chúa Hoa An nhẹ nhàng dỗ dành.

“Được được được, con nhất định sẽ tìm cách khuyên Hoàng thượng, bảo ngài ấy đích thân nói với người. Bây giờ người đừng suy nghĩ gì cả, hãy chăm sóc sức khỏe cho tốt.”

Để làm Thái hoàng thái hậu dễ chịu hơn, Trưởng công chúa Hoa An quay sang nói chuyện hôn sự của Lục Tâm Dao.

Thái hoàng thái hậu bị chuyển hướng chú ý, bắt đầu tập trung nghe nàng nói nhà mà nàng tìm cho Lục Tâm Dao ra sao.

Sau khi rời thái miếu, Trưởng công chúa Hoa An đã dặn dò Khổng nữ sử chăm sóc Thái hoàng thái hậu cho tốt.

Khổng nữ sử lần lượt đáp vâng, cung kính tiễn nàng rời thái miếu.

Sáng sớm hôm sau.

Trưởng công chúa Hoa An vào cung gặp Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn triệu kiến nàng trong đình cạnh hồ Thái Dịch.

Trưởng công chúa Hoa An “Ta nghe nói rất nhiều phi tần trong cung trúng độc, chuyện này có thể liên quan đến Thái hoàng thái hậu, có phải thật không?”

Lạc Thanh Hàn điềm nhiên đáp “Ừm.”

Trưởng công chúa Hoa An “Thái hoàng thái hậu sẽ không làm loại chuyện này, làm vậy không có lợi gì cho bà ấy, nhất định có người cố ý hãm hại bà ấy, âm mưu ly gián quan hệ của hai người.”

Lạc Thanh Hàn “Lần này người tới gặp trẫm là vì chuyện này sao?”

Trưởng công chúa Hoa An “Thái hoàng thái hậu muốn gặp ngài.”

Lạc Thanh Hàn “Tại sao?”

Trưởng công chúa Hoa An “Thái hoàng thái hậu biết mình bị người khác hãm hại, liền tức giận ngã bệnh, nếu ngài có thể đến thăm bà ấy, hẳn là bà ấy sẽ thấy dễ chịu hơn, chỉ cần bà ấy thấy thoải mái, bệnh cũng sẽ tự nhiên khỏi.”

Lạc Thanh Hàn lạnh giọng hỏi ngược lại “Là bệnh thật hay bệnh giả?”

Trưởng công chúa Hoa An sửng sốt, sau đó cau mày hỏi.

“Bệ hạ nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ bệ hạ nghi ngờ Thái hoàng thái hậu giả bệnh sao?!”

Lạc Thanh Hàn “Giả bệnh cũng không khó, nhất là đối với người sống trong cung nhiều năm như hoàng tổ mẫu.”

Trưởng công chúa Hoa An hỏi “Nguyên nhân gì? Dù Thái hoàng thái hậu giả bệnh, ít nhất cũng phải có nguyên nhân chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK