Hiện nơi này đã bị phản quân do đại vu cầm đầu chiếm đóng.
Trong thôn toàn là phản quân, được canh phòng nghiêm ngặt.
Trong căn nhà lớn nhất thôn, một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng thiền định.
Gã mặc đạo bào trắng, hai bên thái dương có tóc bạc, đôi mắt nhắm chặt, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt trông hơi tái nhợt.
Lư hương bên cạnh bốc khói, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Đại vu mở cửa bước vào.
Hắn vẫn mặc trường bào đen thường mặc nhất, trên khuôn mặt nhợt nhạt phủ đầy hình xăm xanh đen, cộng thêm đôi mắt nham hiểm, trông hắn vô cùng u ám quỷ dị.
Hắn nói bằng tiếng Nam Nguyệt.
“Đạo trưởng, vừa mới nhận được tin, phía thôn Đại Nguyệt có viện binh, chỉ có năm người, hình như là đến từ Huyền Môn.”
Đạo sĩ trung niên chậm rãi mở mắt, lộ ra một đôi mắt sâu thẳm.
Gã cũng nói bằng tiếng Nam Nguyệt.
“Quả nhiên bọn chúng đến rồi.”
Đại vu “Hiện giờ thôn Đại Nguyệt đã có trụ cột, xem tình hình là có ý muốn phản công.”
Lúc hắn nói lời này, rõ ràng trong giọng nói có sự khinh thường.
Tuy năm người đó đều là người của Huyền Môn, nhưng cũng chỉ là những đứa nhóc miệng còn hôi sữa, sư phụ của bọn chúng còn chết ở đây, huống chi là năm đứa nhóc mới ra đời? Cũng chỉ đến nộp mạng mà thôi.
Đạo sĩ trung niên cười lạnh “Nếu bọn chúng đã tới, ta sẽ khiến bọn chúng có đi không về.”
Ánh mắt đại vu sáng lên “Đạo trưởng định tự mình ra tay sao?”
Đạo sĩ trung niên lắc đầu.
“Vết thương của ta vẫn chưa khỏi, phải tịnh dưỡng thêm mấy ngày, chờ ta khỏi hẳn, chính là lúc năm tên nhóc kia chết.”
Gã chính là Không Thiền mà Tiêu Hề Hề đang tìm kiếm.
Tuy Không Thiền hút đi nội lực của Huyền Cơ Tử, nhưng cũng bị Huyền Cơ Tử dùng bí pháp Huyền Môn làm bị thương.
Chính vì bị thương, gã mới không thể giáng cho Huyền Cơ Tử đòn chí mạng, vì thế Huyền Cơ Tử mới được người đến sau cứu.
Vừa nghĩ đến đây, Không Thiền nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng bọn họ đều là đồ đệ của sư phụ, nhưng sư phụ lại thiên vị sư huynh, dù có đồ tốt gì cũng cho sư huynh, cả vị trí chưởng môn cũng truyền cho sư huynh, còn dạy sư huynh bí pháp Huyền Môn.
Mà gã chẳng có gì cả.
Trước mặt sư phụ, gã như người vô hình, không có cảm giác tồn tại.
Đến tận hôm nay, Không Thiền vẫn nhớ rõ lời sư huynh chất vấn gã —
“Sư phụ đối với ngươi ơn trọng như núi, tại sao ngươi lại hại ông ấy?”
Ơn trọng như núi?
Nếu sư phụ tốt với gã thật, tại sao cứ mãi thiên vị sư huynh?
Trong mắt Không Thiền, sư phụ và sư huynh đều là một đám đạo đức giả!
Thậm chí cả Huyền Môn đều vô cùng giả tạo!
Môn phái giả tạo thế này không nền truyền thừa, phải khiến bọn chúng biến mất khỏi thế giới này!
Trước đây Không Thiền không có năng lực, không thể hoàn thành chuyện này.
Nhưng hiện giờ công lực của gã đã tiến bộ, cuối cùng cũng có thể hoàn thành chuyện này.
Qua vài ngày nữa, khi vết thương của gã khỏi hẳn, gã có thể tiêu diệt hết đám nhóc đó.
Đại vu thấy yên tâm.
Thật ra, hắn vẫn còn hơi sợ Huyền Môn trong truyền thuyết.
Dù sao trước đây hắn đã chịu thiệt rất nhiều dưới tay Huyền Cơ Tử.
Không nói chuyện khác, với kỹ năng bày binh bố trận xuất thần nhập hóa của Huyền Cơ Tử cũng đủ để ngạo nghễ thiên hạ.
Đại vu giỏi dùng độc cổ, việc bày binh bố trận hắn thật sự không bằng Huyền Cơ Tử, hai bên giao chiến nhiều lần, hầu như lần nào phe hắn cũng bị đánh bại, bại đến mức hắn sắp có ám ảnh tâm lý.
Hắn khó lắm mới cầu được viện binh ở Mạc Bắc, tưởng có thể lật ngược tình thế, không ngờ đối phương lại thuyết phục được Hoàng đế Đại Thịnh phái quân đến tiếp viện.
Phản quân của hắn lại lâm vào khốn cùng.
Đúng lúc sắp thua thì Nam Nguyệt vương bạo bệnh qua đời.
Chuyện này đã cho hắn cơ hội sống sót.
Ngay sau đó, Không Thiền xuất hiện.
Đạo sĩ bí ẩn không rõ lai lịch này nói với đại vu, gã có thể giết Huyền Cơ Tử, giúp đại vu giành chiến thắng trong cuộc nội chiến. Yêu cầu duy nhất của gã là sau khi trận chiến kết thúc, phải đào thi thể của Huyền Cơ Tử và Nam Nguyệt vương lên đốt thành tro bụi!
Dù đại vu không biết giữa đạo sĩ bí ẩn và Huyền Cơ Tử với Nam Nguyệt vương có thâm thù đại hận gì, nhưng hắn vẫn đồng ý hợp tác với đối phương.
Dù mục đích của đối phương là gì thì ít nhất bọn họ cũng có chung kẻ thù.
Thế là đủ rồi.
Với sự giúp đỡ của đại vu, Không Thiền thuận lợi lẻn vào thôn Đại Nguyệt.
Có lẽ ông trời cũng đang giúp Không Thiền.
Khi tìm thấy Huyền Cơ Tử, Huyền Cơ Tử đang ở trạng thái yếu nhất.
Đây chắc chắn là cơ hội trời ban cho Không Thiền.
Gã hầu như không cần suy nghĩ, lập tức ra tay với Huyền Cơ Tử.
Nếu ở thời điểm bình thường, Không Thiền hoàn toàn không phải đối thủ của Huyền Cơ Tử, nhưng khi đó thân thể của Huyền Cơ Tử yếu ớt, võ công giảm đi rất nhiều.
Ông bị Không Thiền đánh bại.
Không Thiền không trực tiếp giết ông mà dùng Hấp Công đại pháp cưỡng ép hút hết công lực của Huyền Cơ Tử.
Điều này làm cho thân thể của Huyền Cơ Tử trong phút chốc mất đi sức sống, trở nên gầy gò như một cây cổ thụ sắp chết.
Khi đó, Không Thiền vô cùng tự hào.
Gã nhìn Huyền Cơ Tử đang hấp hối nằm trên đất, như thể đã trút hết oán hận tích tụ bao năm qua, cười vô cùng vui vẻ.
“Ngươi cũng có hôm nay, ha ha ha!”
Huyền Cơ Tử không oán hận, cũng không đau đớn, chỉ im lặng nằm đó không động đậy.
Dường như rất bình tĩnh chấp nhận thực tế tàn khốc về cái chết sắp tới của mình.
Hiện giờ Không Thiền nhớ lại biểu cảm của Huyền Cơ Tử, gã vẫn thấy khó chịu.
Tên đó chắc chắn sớm đã giấu tuyệt chiêu cuối cùng, chờ lúc gã không cảnh giác để ra tay, còn dùng bí pháp Huyền Môn mà sư phụ chỉ dạy, lòng dạ quá nham hiểm!
Chuyện mà Không Thiền hối hận nhất bây giờ, chính là lúc đó gã không nên sơ suất như vậy, tạo cơ hội cho Huyền Cơ Tử ra tay.
Lẽ ra gã nên bẻ gãy cổ Huyền Cơ Tử sau khi hấp thụ toàn bộ công lực.
Tuy nhiên bây giờ có nghĩ chuyện này thì cũng chẳng ích gì.
Không Thiền đè nén căm hận trong lòng, nhắm mắt tiếp tục chuyên tâm dùng nội lực nuôi dưỡng cơ thể, giúp nội thương mau chóng lành lại.
Sau khi đại vu rời đi, trong nhà chỉ còn lại một mình Không Thiền.
Xung quanh rất yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân của binh lính tuần tra đi ngang, vài tiếng đè thấp giọng trò chuyện và tiếng chim hót líu lo xa xa.
Sắc trời dần tối.
Có người mang đồ ăn đến cho Không Thiền, nhưng gã phớt lờ, chỉ tập trung luyện công.
Khi đêm xuống hoàn toàn, những âm thanh bên ngoài gần như biến mất, chỉ còn lại tiếng lá xào xạc trong gió.
Đúng lúc này, cửa sổ đột nhiên bị gió thổi tung.
Ngọn đèn dầu trên bàn lay lắt hai lần rồi tắt.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối, Không Thiền mở mắt.
Gã với lấy thanh kiếm treo trên tường.
Tuy nhiên, trước khi tay gã chạm vào chuôi kiếm, một luồng ánh sáng lạnh lẽo đã đâm tới chỗ hiểm của gã!