Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai nấy đều biết, Mẫn tiệp dư có thể thăng chức vị đều dựa vào Quý phi, nàng trung thành với Quý phi, hơn nữa nàng là người thông minh hiểu chuyện, biết xem xét tình thế, thích hợp iếp quản sổ sách trong hậu cung nhất.

Lý phi tưởng Quý phi sẽ đồng ý ngay, nào ngờ Quý phi lại nói.

“Bổn cung sẽ xem xét.”

Lý phi kinh ngạc, lẽ nào Quý phi bất mãn Mẫn tiệp dư à?

Chắc là không, Mẫn tiệp dư trung thành với Quý phi như vậy, Quý phi còn bất mãn chuyện gì?

Tiêu Hề Hề đột nhiên khịt mũi.

Nàng ngửi thấy mùi thơm của lẩu!

Chắc chắn là Bảo Cầm đang xào nguyên liệu, nguyên liệu xào sơ sẽ thơm hơn.

Tiêu Hề Hề không khỏi nuốt nước bọt.

Nàng nhìn Lý phi, giọng điệu hơi gấp.

“Cô còn chuyện gì khác không?”

Lý phi “Hết … hết rồi.”

Tiêu Hề Hề “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cô mau về đi.”

Cứ ở đây mãi sẽ làm chậm trễ món lẩu của ta!

Lý phi bị đuổi khỏi cung Vân Tụ trong mơ hồ.

Sau khi ngồi vào kiệu, nàng chợt nhớ tới dáng vẻ gấp gáp của Quý phi vừa rồi khá giống với Tiêu trắc phi.

Hai người không chỉ có dung mạo tương tự mà tính cách và vài thói quen cũng khá giống nhau.

Lẽ nào là trùng hợp?

Lý phi cảm thấy trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy.

Có lẽ, Quý phi đã biết chuyện của Tiêu trắc phi, cố tình bắt chước thói quen sinh hoạt của Tiêu trắc phi để giữ vững vị trí của mình trong lòng Hoàng đế.

Đây là suy đoán hợp lý nhất.

Bảo Cầm vừa nấu xong nồi lẩu thì Hoàng đế tới.

Tiêu Hề Hề ra ngoài nghênh đón, phát hiện tâm trạng hôm nay của Lạc Thanh Hàn không tốt lắm.

Tuy nét mặt hắn lúc nào cũng vô cảm, không nhìn ra vui giận, nhưng Tiêu Hề Hề ở bên hắn đã lâu, cũng có thể từ một số chi tiết suy đoán tâm trạng của hắn.

Tiêu Hề Hề chủ động nắm tay hắn.

“Hôm nay bệ hạ gặp chuyện phiền lòng gì sao?”

Lạc Thanh Hàn cùng nàng bước vào chính điện, nhẹ giọng nói “Không có gì, chỉ chút chuyện vặt thôi.”

Hôm nay hắn lại nhận được tấu chương luận tội Quý phi được sủng sinh kiêu, hoành hành ngang ngược trong hậu cung.

Trong đó có một tấu chương chỉ trích Quý phi vô dụng, dùng những lời lẽ cực kỳ khó nghe, thậm chí còn thỉnh cầu Hoàng đế xử tử yêu phi họa quốc, tránh sau này xảy ra tai họa lớn.

Lạc Thanh Hàn tức giận ném tấu chương đi.

Hắn không muốn nói với Hề Hề những chuyện không hay này, kẻo làm bẩn tai nàng.

Tiêu Hề Hề hưng phấn nói “Hôm nay chúng ta ăn lẩu, chàng có ngửi thấy mùi lẩu không? Có phải rất thơm không?”

Lạc Thanh Hàn vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi cay, gật đầu nói “Thơm lắm.”

Tiêu Hề Hề “Ta biết chàng không thể ăn cay, cho nên ta đặc biệt sai người làm một nồi lẩu uyên ương.”

Để được ăn món lẩu uyên ương, nàng còn cố ý sai người làm một cái nồi lẩu uyên ương.

Hai người ngồi xuống bên lò đang nấu lẩu, một bên nồi là lẩu nấm gà, một bên nồi là lẩu cay mala.

Tiêu Hề Hề cầm đũa gắp một nắm thịt bò xắt nhỏ cho vào bên lẩu cay mala đang sôi.

Nàng thầm đếm từng giây trong đầu.

Đợi đếm đúng thời gian, nàng nhanh chóng gắp thịt bò ra, chấm vào chén nước chấm rồi nhét vào miệng.

Một từ thôi, ngon!!!

Tránh cho nàng bị nóng trong người sau khi ăn lẩu, Bảo Cầm đặc biệt pha trà thảo dược thanh nhiệt, giảm nóng trong người.

Tiêu Hề Hề ăn hai miếng thịt, uống một ngụm trà thảo mộc.

Cuộc sống thế này quả thật thích quá đi mất!

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng đắm chìm trong niềm vui được ăn ngon, bất mãn trong lòng dần dần tiêu tan.

Dù mọi người trên đời phản đối chuyện hắn sủng Hề Hề thì đã sao?

Hắn chỉ muốn sủng nàng, muốn sủng nàng lên tận trời.

Ai bảo cả đời này của hắn chỉ có một bảo bối thế này!

Tiêu Hề Hề ăn gần no thì mới giảm tốc độ lại.

Trong lúc thêm rau vào nồi, nàng nói về chuyện sổ sách trong cung có vấn đề.

“Chuyện này vốn do Lao phi phụ trách, nhưng bây giờ không phải Lao phi đang bệnh à, Lý phi một mình quản không xuể, cho nên ta nghĩ đến chuyện thêm một người giúp Lý phi.”

Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng thấy ai thích hợp?”

Tiêu Hề Hề “Lý phi tiến cử Mẫn tiệp dư.”

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng “Nàng không đồng ý?”

Tiêu Hề Hề khịt mũi “Không phải ta không đồng ý, chỉ là ta không nhìn thấu Mẫn tiệp dư, trong lòng luôn có chút nghi hoặc, nhưng qua lâu vậy rồi, nàng ta hình như cũng không có biểu hiện gì khả nghi, có lẽ là do ta nghĩ quá nhiều.”

Lạc Thanh Hàn “Nếu nàng thấy Mẫn tiệp dư không ổn thì tìm người khác, chuyện trong hậu cung đều do nàng quyết định.”

Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh “Chàng không sợ ta hành hạ số oanh yến kia của chàng đến chết hết à?”

Lạc Thanh Hàn “Nàng sẽ không làm vậy.”

Năm chữ đơn giản nói ra không chút do dự.

Tiêu Hề Hề nhếch môi “Chàng tin ta vậy sao?”

Lạc Thanh Hàn “Đương nhiên, ta luôn tin nàng, cũng như nàng luôn tin ta.”

Tiêu Hề Hề lại cười.

Trên đời này ai cũng thích cảm giác được tin tưởng vô điều kiện, nàng đương nhiên cũng vậy.

Dù biết lời của hắn có thể chỉ là dỗ dành nàng nhưng nàng vẫn thấy vui.

Cuối cùng, Tiêu Hề Hề giao trách nhiệm xử lý sổ sách hậu cung cho Mẫn tiệp dư.

Mẫn tiệp dư biết chuyện, nàng lập tức đến cung Vân Tụ tạ ơn Quý phi.

Tiêu Hề Hề không thể nhìn thấu nàng, vậy thì cứ để mặc nàng, xem nàng rốt cuộc muốn gì?

Lao phi vốn đang dưỡng bệnh trong cung Yên Vũ, chợt hay tin Mẫn tiệp dư thay mình tiếp quản sổ sách hậu cung, nàng tức giận suýt nữa ngất đi.

Vốn nàng chỉ muốn mượn cơ hội để ra vẻ một chút, để mọi người biết tầm quan trọng của nàng.

Nào ngờ Quý phi lại trực tiếp tước đoạt quyền lực khỏi tay nàng!

Lao phi không phục “Nàng ta là phi, ta cũng là phi, sao có thể đối xử với ta như vậy?!”

Liễu Nhứ vừa vuốt lưng nhuận khí cho nàng, vừa an ủi nói.

“Những tin đồn người truyền ra trước đó đã lan truyền khắp Thịnh Kinh. Hiện giờ mọi người trong thành đều biết Quý phi hoành hành ngang ngược, có nhiều đại thần dâng tấu luận tội Quý phi. Dù là vậy nhưng Hoàng thượng vẫn hết lòng bảo vệ Quý phi. Cả Thái hoàng thái hậu cũng phải né tránh, trốn vào chùa Quang Chiếu. Chúng ta có thể làm gì được Quý phi?”

Nói đến chuyện này, Lao phi càng tức giận hơn.

Nhiều người như vậy luận tội Quý phi, nhưng Hoàng đế thà mạo hiểm chống đối với người trong thiên hạ, cũng muốn bảo vệ Quý phi.

Tình cảm sâu đậm này khiến nàng vừa ngưỡng mộ vừa oán hận.

Rõ ràng nàng là người biết Hoàng đế trước, cũng là người theo Hoàng đế trước, tại sao Hoàng đế luôn dành tình cảm cho người khác, lại không chịu quay đầu nhìn nàng một lần?!

Liễu Nhứ an ủi “Với tình hình trước mắt, chúng ta cũng không còn cách nào khác, người vẫn nên nhìn thoáng một chút, kẻo tức giận hại đến sức khỏe.”

Lao phi sao có thể nhìn thoáng được?

Nàng thích Hoàng đế nhiều năm như vậy, bảo nàng nhất thời buông tay, sao có thể được?!

“Dìu bổn cung dậy, bổn cung muốn đến cầu kiến Thái hoàng thái hậu.”

Liễu Nhứ vội nói “Nhưng sáng nay Thái hoàng thái hậu đã rời cung đến chùa Quang Chiếu, vẫn còn chưa về.”

Lao phi “Bổn cung có thể đến cung Trường Lạc đợi Thái hoàng thái hậu về

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK