Trong mắt mọi người, quyết định đó có vẻ ngu ngốc còn bốc đồng.
Cả Vạn Quân lúc đó còn là Thái sư của Thái tử cũng nghĩ vậy, thậm chí còn tỏ thất vọng với Thái tử.
Cho đến khi —
Hạn hán được giải quyết, Thái tử thành công trở về.
Lúc đó mọi người mới nhận ra đã đánh giá thấp năng lực của Thái tử.
Vạn Quân luôn nhớ đến cảnh tượng mình đứng trên đường Chu Tước rộng rãi yên tĩnh nghênh đón Thái tử trở về.
Thái tử lúc đó còn trẻ và non nớt hơn bây giờ.
Nhưng kiên định bộc lộ trong mắt hắn chưa từng thay đổi.
Vạn Quân chậm rãi nói “Thật ra bệ hạ biết rõ, phàm là người xuất thân thế gia sẽ không ủng hộ cải cách thuế, bao gồm cả vi thần.”
Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn ông.
“Nhưng người đã ủng hộ rồi.”
Vạn Quân cười khổ “Cho nên vi thần phải trả giá cho hành động của mình.”
Nói xong, ông vịn bàn khó khăn đứng dậy.
Thường công công muốn tiến tới giúp nhưng bị ông đẩy ra.
Vạn Quân lùi lại hai bước, sau đó quỳ xuống, dập đầu chạm đất, nói rõ từng chữ.
“Vi thần Vạn Quân tuổi già sức yếu, không còn sức cống hiến cho bệ hạ và triều đình, cầu xin bệ hạ khai ân, cho phép vi thần từ quan về nhà.”
Bàn tay Lạc Thanh Hàn đưa ra muốn đỡ đối phương phút chốc cứng đờ.
Trong chốc lát, cả ngự thư phòng im lặng đến mức nghe tiếng kim rơi.
Một lúc lâu sau mới nghe Lạc Thanh Hàn hỏi.
“Cần gì phải vậy?”
Giọng của Vạn Quân đầy đắng cay.
“Chuyện mà Bệ hạ muốn làm, chính là trở thành kẻ thù của tất cả thế gia. Vi thần kính trọng can đảm của ngài, sẵn sàng ủng hộ ngài biến lý tưởng thành sự thật. Nhưng chung quy vi thần cũng chỉ là người phàm, vi thần còn có cha mẹ vợ con huynh đệ. Vi thần có quá nhiều mối bận tâm. Vi thần không thể cắt đứt những mối bận tâm này, chỉ đành rút lui khỏi trận chiến, tự bảo vệ mình.”
Những lời này thẳng thắn đến mức làm Lạc Thanh Hàn không thể nói được câu giữ lại nào
Thầy trò hai người rơi vào im lặng chết chóc.
Lạc Thanh Hàn chưa từng ngờ tới mình sẽ phải đối mặt với tình huống khó khăn như vậy vào ngày đầu tiên đề xuất cải cách thuế.
Hắn mở miệng muốn gọi lão sư nhưng làm sao cũng không gọi được.
Cuối cùng, hắn đành khàn giọng nói một câu.
“Trẫm cần suy nghĩ lại.”
Vạn Quân được Thường công công dìu đứng dậy.
Vạn Quân như không chú ý đến dáng vẻ cô đơn của Hoàng đế, chắp tay với hắn, sau đó lấy cây gậy từ tay Thường công công, run rẩy rời ngự thư phòng.
Ông bước xuống từng bậc thang.
Dưới chân bậc thang đã có một chiếc kiệu chờ sẵn.
Trước khi Vạn Quân ngồi vào kiệu, ông quay lại nhìn ngự thư phòng sau lưng.
Trong đôi mắt đục ngầu của ông hiện lên cảm xúc phức tạp.
Nếu có thể trẻ lại mười tuổi, ông sẵn lòng cùng Hoàng đế thử một lần.
Nhưng bây giờ ông đã già, làm việc gì cũng có lòng không có sức.
Dù ông tiếp tục ở lại trong triều cũng không giúp được Hoàng đế, thậm chí có thể trở thành kẽ hở để người khác tấn công Hoàng đế.
Thay vì kéo chân Hoàng đế, chi bằng ông chủ động từ quan.
Vạn Quân thở dài một tiếng.
Trong lòng thấy bất lực và buồn rầu không tả được.
……
Trong cung Vân Tụ.
Tiêu Hề Hề đang chuẩn bị ăn trưa thì nghe tin Hoàng đế lại đến.
Nàng lập tức đứng dậy ra ngoài nghênh đón, vừa hay thấy Hoàng đế đang đi về phía mình.
Lạc Thanh Hàn ngăn động tác chuẩn bị hành lễ của nàng.
Tiêu Hề Hề nhận thấy sắc mặt hắn không ổn.
Nàng chủ động nắm tay hắn dẫn vào phòng, hỏi.
“Chàng ăn trưa chưa?”
Lạc Thanh Hàn “Chưa.”
Tiêu Hề Hề “Vậy ăn cơm với ta đi.”
Nàng gọi người lấy thêm một bộ bát đũa, đồng thời bảo Tế Vũ nấu thêm hai món nữa.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề ngồi xuống bàn ăn.
Tiêu Hề Hề vừa múc canh cho hắn, vừa hỏi.
“Chàng lại gặp chuyện gì? Sao không vui như vậy?”
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn bát canh đặt trước mặt, nhẹ giọng nói.
“Hôm nay ta đã nói chuyện cải cách thuế trên triều, rất nhiều người phản đối.”
Tiêu Hề Hề “Đây không phải là chuyện đã dự liệu trước rồi sao?”
Lạc Thanh Hàn “Nhưng chuyện ta không ngờ là Vạn thái sư lại vì chuyện này mà từ quan.”
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Nàng biết Vạn thái sư.
Lúc Lạc Thanh Hàn còn là Thái tử, vị lão thái sư này là thầy của hắn, Thái tử rất kính trọng ông.
Lạc Thanh Hàn “Ta biết cải cách thuế khó khăn, cũng biết con đường này sẽ có rất nhiều trở ngại, nhưng không ngờ ngày đầu tiên Vạn thái sư đã vạch rõ ranh giới với ta.”
Thật ra không phải hắn không thể chấp nhận Vạn Quân từ quan, dù sao Vạn Quân tuổi tác đã cao, sức khỏe ngày càng kém, ông từ quan chỉ là vấn đề thời gian.
Chuyện mà hắn không thể chấp nhận là Vạn Quân đã chọn từ quan ngay hôm nay.
Hắn vừa đề xuất cải cách thuế, thì nhận được một đòn trực diện này.
Chuyện này vô hình trung đã gây áp lực rất lớn cho hắn.
Tiêu Hề Hề “Có phải phát hiện con đường này khó khăn hơn chàng nghĩ không?”
Lạc Thanh Hàn “Ừm.”
Tiêu Hề Hề “Vậy chàng sẽ từ bỏ sao?”
Lạc Thanh Hàn “Không.”
Tiêu Hề Hề xòe tay “Thế chẳng phải được rồi sao? Dù sao chàng cũng sẽ không từ bỏ, nghĩ nhiều vậy làm gì? Ăn thử món tôm long tỉnh này đi, vừa thanh đạm vừa ngon miệng, đặc biệt hợp khẩu vị của chàng.”
Lạc Thanh Hàn nhìn tôm được gắp vào bát, trầm mặc một lát, cuối cùng cầm đũa gắp tôm cho vào miệng.
Tiêu Hề Hề mong đợi nhìn hắn.
“Có ngon không?”
Lạc Thanh Hàn nuốt con tôm “Cũng được.”
Tiêu Hề Hề “Thích thì ăn nhiều một chút, ta nói chàng nghe, trên đời này không có phiền muộn nào mà một bữa ăn không giải quyết được, nếu có thì ăn thêm một bữa!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Nàng nghĩ ai cũng thích ăn uống như nàng à?!
Hai người ăn trưa xong, Lạc Thanh Hàn cũng không đi, hắn ở lại ngủ trưa với Tiêu Hề Hề.
Có chồng chính hiệu ở đây, gối ôm hình người bị Tiêu Hề Hề ném sang một bên.
Nàng ôm Lạc Thanh Hàn ngủ một lát, chẳng mấy chốc tỉnh lại.
Nàng ngồi dậy, mò tìm gối ôm hình người.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng sao vậy?”
Tiêu Hề Hề “Người chàng sờ vào cứng ngắc, ôm không thoải mái gì hết, vẫn là gối ôm mềm mại thoải mái hơn.”
Nàng vừa nói vừa ôm gối ôm hình người vào lòng, nét mặt lộ vẻ hài lòng.
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề hoàn toàn không chú ý tới có người gần như bị ghen tị nuốt chửng.
Nàng ôm gối nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp.
Lạc Thanh Hàn giật gối ra khỏi tay nàng.
Tiêu Hề Hề kinh ngạc nhìn hắn “Chàng làm gì vậy?”
Lạc Thanh Hàn thô bạo cầm gối, lạnh lùng hỏi “Giữa ta và nó chỉ có thể chọn một, nàng chọn ai?”
Tiêu Hề Hề sợ hắn tức giận xé gối nên nhanh chóng trả lời.
“Chọn chàng chọn chàng! Nhất định chọn chàng!”
Nét mặt Lạc Thanh Hàn dịu đi một chút.
Hắn ném gối xuống đất, trầm giọng cảnh cáo.
“Sau này lúc có ta ở đây, nàng không được phép đụng vào cái gối này!”