Tiêu Hề Hề tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, vừa ăn vừa nói “Tổng cộng chỉ có mấy người, ta đương nhiên biết hết.”
Lạc Thanh Hàn khá ngạc nhiên “Huyền Môn chỉ có mấy người?”
“Trên núi rất nhiều người, nhưng chân chính bái sư nhập môn chỉ có năm người, ta xếp thứ tư, trên có ba sư huynh, dưới có một tiểu sư đệ.”
Tâm tình Lạc Thanh Hàn hơi phức tạp “Nghe nàng nói, ta luôn cảm thấy Huyền Môn giống như gánh hát rong.”
Không hề có cảm giác huyền bí trong truyền thuyết chút nào.
Tiêu Hề Hề tùy ý nói “Người nghĩ vậy cũng được.”
Có tiếng gõ cửa, giọng của Tiêu Nam truyền vào.
“Thiếu gia, người đã đưa về.”
Lạc Thanh Hàn đứng lên “Đừng ăn nữa, cùng ta ra ngoài xem thử.”
“Vâng.”
Tiêu Hề Hề ôm củ cải khô, theo sau Thái tử ra ngoài.
Thiên Sơn cư sĩ bị thị vệ thô bạo ném xuống đất.
Trán lão đập xuống đất, tỉnh dậy vì đau.
Một lúc sau, Thiên Sơn cư sĩ mới hết hoảng hốt mà hoàn hồn lại.
Đầu tiên, lão thấy Dương huyện lệnh bị trói bên cạnh, sau đó nhìn những người xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào nam tử nghiêm nghị trước mặt.
Nam tử mặc y phục rộng tay xanh nhạt, lẳng lặng đứng dưới hành lang, sắc mặt lạnh lùng toát ra một loại cảm giác xa lạ khiến người ta thoạt nhìn không dám lại gần.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Thiên Sơn đã biết nam tử nghiêm nghị này là người đứng đầu.
Lão định thần lại.
Lão nhiều năm vào Nam ra Bắc, gặp qua không ít chuyện.
Trong lòng lão biết rõ, vào lúc thế này nhất định phải bình tĩnh, không được hoảng loạn.
Thiên Sơn cư sĩ đứng dậy, chỉnh lại y phục, giả vờ ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói.
“Không biết các vị anh hùng hảo hán đêm khuya mời bần đạo đến đây là vì chuyện gì?”
Lão năm nay ngoài năm mươi, dáng người cao gầy, dưới cằm có chòm râu dê, mặc đạo bào rộng màu xám, tay cầm phất trần, thoạt nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt.
Nhiếp Trường Bình nghịch đoản kiếm trong tay, cười nham hiểm.
“Nếu ngươi có thể bói toán, vậy thử bói xem tại sao chúng ta lại trói ngươi đến đây?”
Vừa rồi Thiên Sơn cư sĩ cố ý nói lão được mời đến là để làm dịu bầu không khí, nhưng bây giờ Nhiếp Trường Bình nói thẳng là trói mình đến đây, điều này rõ là không cho lão mặt mũi gì.
Thiên Sơn cư sĩ cũng không tức giận, vẫn giữ nụ cười khiêm tốn lễ độ.
“Các vị đến hẳn là vì chuyện bọn trẻ trong thành mất tích phải không?”
Nhiếp Trường Bình không nói, nhìn về phía Thái tử Điện hạ.
Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt nói “Chuyện bọn trẻ mất tích, Dương huyện lệnh đã nói với chúng ta rồi, bây giờ ta muốn biết, là chuyện về Huyền Môn.”
Nụ cười trên mặt Thiên Sơn cư sĩ chốc lát đông cứng.
Lão không ngờ đám người này mất công trói lão đến đây là để hỏi về Huyền Môn.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hỏi “Nghe Dương Khai Quang nói, ngươi là người của Huyền Môn, chuyện này là thật?”
“Đương nhiên là thật, bản lĩnh bói toán này của bần đạo đều được học từ Huyền Môn.”
“Vậy ngươi có biết môn chủ Huyền Môn tên là gì không?”
Thiên Sơn cư sĩ lộ ra vẻ mặt khó hiểu “Dĩ nhiên bần đạo biết, nhưng trước giờ Huyền Môn luôn ẩn dật, môn chủ cũng chưa từng lộ mặt với bên ngoài, môn chủ luôn dặn dò vãn bối chúng ta không được tiết lộ chuyện của ngài ấy ra ngoài.”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Ngươi không muốn nói? Hay là vốn dĩ không biết?”
“Vị công tử này, bần đạo nói hết thảy đều là sự thật, mong công tử không nên ép buộc làm khó dễ người khác.”