Nàng thấp thoáng nghe thấy tiếng đóng mở cửa, còn có tiếng bước chân khe khẽ.
Tiếng rất nhỏ, nếu nàng không phải người luyện võ, thính giác nhạy bén hơn người thường, có lẽ sẽ không nghe được tiếng động kia.
Nàng quay đầu, đến gần Thái tử nhỏ giọng báo cáo.
“Hình như có hai người vào phòng đối diện.”
Lạc Thanh Hàn cảm nhận được hơi thở của nàng phả vào tai, có hơi ngứa.
Sắc mặt hắn không đổi trả lời “Chắc là đám ni cô kia ra tay rồi.”
Vốn hắn còn đang nghi ngờ không biết bọn chúng có phải nhắm vào hắn hay không, bây giờ xem ra, bọn chúng rất có thể nhắm vào Đại hoàng tử.
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng hỏi “Chúng ta có cần đi cứu người không?”
Lạc Thanh Hàn “Xem tình hình trước.”
Tiêu Hề Hề áp tai vào cửa, lắng nghe một lúc, nhưng không nghe thấy gì.
Nàng ủ rũ nói “Không có tiếng gì cả.”
Nếu không nghe thấy tiếng động, thì không thể biết phòng đối diện xảy ra chuyện gì.
Nàng muốn mở cửa xem thử, nhưng lại sợ bị phát hiện, vì không biết bên ngoài có ni cô theo dõi hành tung hay không.
Đúng lúc này.
Cửa phòng họ chợt bị gõ hai tiếng.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đồng thời rút lui, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên bàn, sau đó ngồi xuống, nửa người nằm trên bàn, giả vờ bất tỉnh.
Ngoài cửa.
Lão sư thái gõ cửa hai lần, thấy bên trong không ai trả lời, liền thử đẩy cửa vào, phát hiện cửa bị khóa từ bên trong.
Chuyện này nằm trong dự liệu của bà, với tính cẩn thận của Thái tử, nhất định sẽ giữ thói quen khóa cửa, không để người ngoài tùy tiện tới gần.
Tuy nhiên, chuyện này không thể làm khó lão sư thái.
Bà vòng qua cửa sổ, dùng ngón tay l.iếm nước bọt, rồi chọc một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ.
Bà lén nhìn vào phòng qua cái lỗ nhỏ.
Bà thoáng thấy Thái tử và Tiêu trắc phi nằm bất tỉnh trên bàn.
Trên bàn vẫn còn bát đũa chưa kịp dọn, thức ăn trên dĩa đã được ăn sạch.
Lão sư thái yên tâm, xem ra thuốc đã phát huy tác dụng, Thái tử và Tiêu trắc phi trong thời gian ngắn sẽ không thể tỉnh lại.
Bà rời khỏi cửa sổ, đi về phía phòng khách.
Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn mới mở mắt.
Hai người đứng thẳng dậy.
Lạc Thanh Hàn đi đến bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài.
Đối diện cửa sổ là hậu viện của am ni cô, lúc này hậu viện không có ai.
Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề.
“Nàng ở đây đi, ta lên mái nhà xem thử.”
Tiêu Hề Hề lập tức nói “Thần thiếp đi với người.”
Bây giờ Lạc Thanh Hàn biết nàng có võ công, cũng không từ chối yêu cầu của nàng, chỉ dặn dò “Lát nữa không được phát ra tiếng.”
“Vâng!”
Hai người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hai người sử dụng khinh công, ngón chân giẫm lên tường dùng sức nhảy lên mái nhà.
Lúc này trời đã tối, mái nhà phủ đầy tuyết dày.
Hai người lặng lẽ giẫm lên tuyết, đi về phía trước vài bước, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận cạo tuyết, lật hai viên ngói làm lộ ra một cái lỗ.
Hai người có thể nhìn thấy cảnh trong phòng thông qua lỗ hổng.
Lúc này, Đại hoàng tử đã bị bắt trói.
Trong phòng ngoài y còn có lão sư thái và hai tiểu ni cô.
Lão sư thái lúc này đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ ngoài hiền từ, sắc mặt lạnh lùng khiến người ta nghĩ bà không phải người tốt.
Bà nói “Gọi y dậy đi.”
Tiểu ni cô vừa rồi tự xưng là Linh Nhi lập tức bước tới, giơ tay tát mạnh vào mặt Đại hoàng tử.
Cái tát này mạnh đến mức khiến Đại hoàng tử giật mình tỉnh dậy.
Nhưng Linh Nhi giả như không nhận ra y đã tỉnh, lại tát y hai cái, khiến y hoa mắt chóng mặt, suýt nữa ngất đi.
Lão sư thái lớn tiếng nhắc nhở “Vừa phải thôi.”
Linh Nhi nhìn hai má tức thì sưng đỏ của Đại hoàng tử, cười lạnh nói “Dám xem bà đây như nha hoàn mà sai bảo!”
Lạc Dạ Thần lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Y mở to mắt, không dám tin nhìn Linh Nhi.
Nữ nhân này lại dám tát vào mặt y!
Mà còn tát liền mấy cái!
Từ nhỏ đến lớn y chưa từng bị ai đánh!
Cả phụ hoàng và mẫu phi cũng chưa từng đánh y!
Nữ nhân này là cái thá gì? Lại dám đánh y!
Lửa giận trong lồ.ng ngực Lạc Dạ Thần tăng vọt, thậm chí còn lấn át cả sợ hãi và kinh ngạc, y tức giận nói “Ả đàn bà thối, ngươi dám đánh ta? Có tin ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây không!”
Linh Nhi không chút khách khí mắng lại “Đánh ngươi thì sao? Ta đánh đồ ngu như ngươi đó thì sao!”
“Ngươi mới ngu! Cả nhà ngươi đều ngu!”
Linh Nhi thấy y sắp chết còn kiêu ngạo như vậy, không khỏi ngứa ngáy muốn đánh tiếp, vừa giơ tay thì bị lão sư thái ngăn lại.
“Làm chuyện chính trước, các ngươi cứ cãi cọ, những người bên ngoài sắp tỉnh rồi.”
Linh Nhi chỉ đành buông tay, không quên ném ánh mắt hung ác cho Lạc Dạ Thần, nhỏ giọng mắng “Ngươi chờ đó, xem ta giết ngươi thế nào!”
Lạc Dạ Thần giận dữ mắng mỏ “Câu này ta nói với ngươi mới phải, ngươi chờ đó cho bổn hoàng tử, sau này ta sẽ cho người giết hết đám ni cô các ngươi, phóng hỏa am ni cô các ngươi, khiến các ngươi chết cũng không được an ổn!”
Lão sư thái không nói nhảm với y, trực tiếp rút dao găm giấu trong tay áo.
Bà áp con dao vào má Lạc Dạ Thần, cười lạnh nói.
“Đại hoàng tử, ngươi bây giờ ở trong tay chúng ta, trước khi nói chuyện nên nghĩ kĩ, đừng nói lung tung, cẩn thận làm mất mạng của mình.”
Cảm nhận được lạnh lẽo từ con dao, Lạc Dạ Thần rùng mình.
Giờ khắc này, y mới hoàn hồn lại.
Y phát hiện tay chân mình bị trói, không cử động được, trong phòng ngoài y thì chỉ có ba ni cô.
Nhìn dáng vẻ hung dữ của bọn họ, là biết bọn họ không tử tế.
Liên tưởng tới những chuyện trước khi hôn mê, y dần nhận ra mình đã bị người ta gài bẫy.
Y há to miệng, tuyệt vọng hét to “Cứu mạng! Người đâu! Có người bắt cóc bổn hoàng tử!!”
Lão sư thái và hai tiểu ni cô thờ ơ nhìn y la hét.
Lạc Dạ Thần hét thêm nhiều lần, nhưng không có phản hồi.
Ngoài tiếng gió lạnh vù vù, bên ngoài không còn tiếng động nào khác.
Lạc Dạ Thần tức thì hoảng sợ.
Y bất an hỏi “Sao không ai để ý đến ta? Đám người ngoài kia sao vậy? Bọn họ đi đâu rồi?”
Lão sư thái chậm rãi nói “Chúng ta bỏ thuốc vào thức ăn, bây giờ bọn họ hôn mê hết rồi, dù ngươi hét khản cổ cũng sẽ không có ai tới cứu ngươi.”
Lạc Dạ Thần như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt.
Có lẽ vì quá hoảng loạn sợ hãi, đầu óc y nhất thời trở nên mơ hồ.