Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hiền dẫn cấm vệ xuống sườn đồi tìm kiếm nhưng chỉ mang về một thanh đao và một mảnh vải dính máu.

Còn Uất Cửu đã biến mất.

Mũi tên của Lạc Thanh Hàn bắn trúng ngực Uất Cửu, dù không chết cũng sẽ bị thương nặng, hẳn là không thể chạy xa.

Hắn chia cấm vệ thành hai nhóm, một nhóm tiếp tục tìm kiếm Uất Cửu đề phòng gã ẩn náu trong núi, nhóm còn lại tìm kiếm gần núi Lai Định, xem thử có tìm được tung tích của Uất Cửu hay không.

Còn đồng bọn của Uất Cửu, có người chết, có người bị thương.

Để ngăn những người còn sống tự sát, Triệu Hiền ra lệnh đánh ngất tất cả.

Lạc Thanh Hàn đi tới xe ngựa, cửa xe mở rộng, có thể thấy rõ cảnh bên trong.

Trong xe có mấy bộ quần áo Uất Cửu đã thay, còn vài món đồ trang sức vứt bừa bãi trên sàn.

Lạc Thanh Hàn nhớ đây đều là những thứ Hề Hề từng mặc.

Chắc chắn Uất Cửu đã cởi y phục của Hề Hề, cải trang nàng thành người khác để che giấu thân phận.

Nghĩ tới tên kia dám động vào Hề Hề, lửa giận trong lòng Lạc Thanh Hàn dâng trào mãnh liệt.

Đợi bắt được gã, nhất định phải chặt tay gã cho chó ăn!

Công việc tìm kiếm trong thời gian ngắn không thể hoàn thành, Lạc Thanh Hàn còn phải đi tìm Hề Hề, không thể ở lại đây lâu.

Hắn quyết định đi trước một bước.

Tuy nhiên, lúc bọn họ đi xuống theo đường núi, bất ngờ phát hiện dưới chân núi có một đám cháy!

Lúc này đang là mùa thu, thảm thực vật trên núi khô héo.

Ngọn lửa bắt đầu từ chân núi rồi lan lên trên, ngọn lửa cháy cao, khói dày đặc bốc lên trời.

Lạc Thanh Hàn thấy vậy, trong lòng chùng xuống.

Bọn họ không có thời gian nghĩ nhiều, phóng hết tốc lực xuống núi, hy vọng có thể lao ra ngoài trước khi ngọn lửa mạnh hơn.

Vốn đường vào dưới chân núi có hai cấm vệ canh gác, đề phòng chuyện xảy ra.

Nhưng khi bọn họ tới chân núi thì phát hiện hai cấm vệ đã chết, thi thể nằm trên đất, xung quanh là lửa, thi thể đã bị đốt cháy không còn ra hình dạng.

Lạc Thanh Hàn đang cưỡi ngựa.

Hắn vừa xoa dịu con ngựa đang bồn chồn vì nóng, vừa nhìn xung quanh.

Chẳng mấy chốc hắn phát hiện ba người đứng cách đó ba thước.

Người ở giữa là Uất Cửu.

Lúc này sắc mặt Uất Cửu tái nhợt, mũi tên cắm ở ngực đã được rút ra, máu chảy nhuộm đỏ quần áo của gã, khiến khuôn mặt không thể phân biệt nam nữ của gã càng thêm quái dị.

Gã được hai người đỡ, trông rất yếu ớt.

Trên tay của hai đồng bọn cầm ngọn đuốc đang cháy.

Rõ ràng chính hai người đã gây ra vụ cháy ở núi Lai Định.

Uất Cửu biết Hoàng đế không phải người đơn giản nên đã chuẩn bị trước cho tình huống xấu nhất —

Giả sử Hoàng đế không bị lừa, quay ngược lại trấn áp bọn họ.

Vậy chuyện duy nhất Uất Cửu có thể làm chính là đốt núi thiêu chết Hoàng đế và nhóm người của hắn trong núi!

Thế nên Uất Cửu cố ý dẫn người lên giữa núi để tiện cho việc phóng hỏa.

Trước khi lên núi, gã đã bố trí hai đồng bọn trốn dưới chân núi, chuẩn bị một lượng lớn dầu hỏa, nếu tình hình không ổn sẽ phóng hỏa đốt núi.

Lúc này, mọi lối ra vào dưới núi đều bị ngọn lửa chặn lại.

Hoàng đế và cấm vệ đi theo chỉ có thể bị mắc kẹt và chết trên núi.

Uất Cửu ngẩng đầu thấy vẻ mặt âm trầm của Lạc Thanh Hàn xuyên qua ngọn lửa hừng hực, không khỏi mỉm cười vui vẻ.

Nhưng vết thương quá đau, mất quá nhiều máu.

Điều này làm nụ cười của gã hơi méo mó.

Lạc Thanh Hàn lấy cung tên từ cấm vệ bên cạnh, nhanh chóng rút cung lắp mũi tên rồi chĩa vào Uất Cửu.

Uất Cửu thấy vậy, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Gã không dám khoe khoang nữa, vội nhờ hai đồng bọn đỡ mình đi về phía bên phải.

Bên kia có một đống đá, che khuất tầm nhìn của Lạc Thanh Hàn.

Tầm nhìn của hắn bị chặn, không thể bắn tên được nữa.

Lạc Thanh Hàn chỉ đành buông cung tên xuống.

Ngọn lửa ngày càng lớn, cấm vệ và ngựa vô cùng khó chịu vì nhiệt độ cao.

Triệu Hiền nghiến răng nói “Bệ hạ, mạt tướng sẽ dẫn người mở đường, ngài theo sát chúng thần, dù có liều mạng, chúng thần cũng sẽ hộ tống ngài ra ngoài!”

Trường hợp mở đường thế này, chắc chắn là phải hi sinh bản thân.

Triệu Hiền nói vậy rõ ràng chuẩn bị hi sinh.

Lạc Thanh Hàn đang định lên tiếng thì chú ý tới đám đông đang đến gần.

Hắn tưởng đó là tiếp viện do Uất Cửu gọi đến, lúc hắn chuẩn bị dẫn nhóm người Triệu Hiền rút lên núi, thì nhìn thấy nhóm người đó mặc quan phục!

Người dẫn đầu còn là người quen cũ Mai Quảng Đào!

Lạc Thanh Hàn ý thức được đây là tiếp viện của bọn họ!

Mai Quảng Đào, Ôn Cựu Thành, Bùi Thiên Hoặc cưỡi ngựa phi nước đại tới, phía sau có hơn một ngàn quan binh.

Nhóm người vừa đến thấy núi Lai Định đang bốc cháy, Hoàng đế và cấm vệ bị kẹt trong đám cháy, lập tức bắt tay dập lửa cứu người!

May là gần đó có trang trại và ao hồ.

Bọn họ mua mền của nông dân, ngâm nước rồi quấn quanh người, sau đó lao vào lửa cứu người.

Sau khi cứu được người, bọn dùng đất, cát, đá để dập lửa.

Nông dân sống gần đó biết tin có hỏa hoạn đã tự phát chạy đến hỗ trợ dập lửa.

Suy cho cùng, bọn họ sống gần đó, nếu ngọn lửa không thể khống chế thiêu rụi nhà cửa, ruộng đồng thì thiệt hại sẽ rất lớn.

Ngọn lửa dù mạnh đến đâu cũng không thể kìm hãm sức mạnh của nhiều người.

Hơn hai ngàn người cùng nhau dập lửa đến nửa đêm, cuối cùng ngọn lửa cũng được dập tắt.

Mọi người đều kiệt sức.

Lạc Thanh Hàn biết tin Quý phi đang dưỡng thương ở phủ Kinh Triệu từ Mai Quảng Đào, hắn vui mừng không kịp nghỉ ngơi, xoay người lên ngựa đến phủ Kinh Triệu.

Những người khác thấy vậy nào dám chậm trễ? Tất cả lên ngựa theo sát Hoàng đế.

Một đoàn người xông đến cổng thành Thịnh Kinh.

Cổng thành đã đóng từ lâu, trước khi trời sáng không được mở ra.

Nhưng Hoàng đế bệ hạ đang đứng ngoài cổng, ai chán sống rồi mới dám nhốt hắn bên ngoài?!

Tướng sĩ canh giữ không dám chần chừ, nhanh chóng mở cổng thành.

Lạc Thanh Hàn cưỡi ngựa dẫn đầu vào thành.

Những người khác theo sau.

Trên con đường vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, rất nhiều người đang ngủ bị tiếng động đánh thức, ai cũng mở cửa ra vào và cửa sổ nhìn ra ngoài, không biết chuyện gì đã xảy ra?

Tuy nhiên, những gì bọn họ nhìn thấy chỉ là một nhóm người lao đi như tia chớp, không còn gì khác.

Thật khó hiểu!

Lạc Thanh Hàn chạy nhanh đến phủ Kinh Triệu.

Hắn xuống ngựa, sải bước đến hậu viện.

Đến hậu viện, hắn mới nhớ mình chưa hỏi Hề Hề ở phòng nào?

Đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói.

“Đi theo bọn ta, bọn ta biết Hề Hề ở đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK