Lạc Diên Chi bị hỏi á khẩu.
Không phải y chưa nghĩ tới chuyện này, y cứ tưởng Anh vương lặng lẽ rời kinh, dù sao lúc Anh vương rời kinh rất khiêm tốn, thoạt nhìn thì biết Anh vương đang vội.
Chưa từng nghĩ tới Anh vương phụng lệnh rời kinh!
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn quét qua mặt mọi người, bình tĩnh nói.
“Mỏ thiết mà Anh vương đang khai thác thuộc về trẫm, một phần thiết được khai thác sẽ được đầu tư vào xây dựng quân sự, phần còn lại sẽ bán theo giá thị trường, một nửa số tiền kiếm được sẽ nộp vào Thiếu phủ, một nửa nộp vào quốc khố, các khanh có ý kiến gì không?”
Hộ bộ Thượng thư nghe vậy nhất thời kích động.
Ông là người đầu tiên đứng ra, lớn tiếng đáp “Vi thần tán thành, bệ hạ thánh minh!”
Những người khác cũng lớn tiếng đáp theo.
“Vi thần tán thành, bệ hạ thánh minh!”
Lạc Diên Chi cũng phải cúi đầu, cùng mọi người cao giọng hô bệ hạ thánh minh, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán hận.
Y vốn tưởng mình có thể nhân cơ hội này ly gián quan hệ giữa Hoàng đế và Anh vương, không ngờ mình lại bị Hoàng đế gài bẫy.
Vừa nãy Hoàng đế nghe lời y nói, trong lòng chắc chắn đang thầm cười nhạo y ngu ngốc, có lẽ trong lòng Hoàng đế, y buồn cười như con khỉ bị người ta đùa giỡn trên đường.
Lạc Diên Chi càng nghĩ càng giận, hai tay trong ống tay áo siết chặt thành nắm đấm, trong mắt đầy oán hận với Hoàng đế.
Buổi thượng triều kết thúc.
Tin tức Anh vương phụng lệnh khai thác mỏ thiết lan nhanh như cháy rừng.
Hằng gia phản ứng nhanh nhất.
Bọn họ lập tức tìm cách hối lộ thái giám Tào Nặc bên cạnh Hoàng đế, hi vọng Tào Nặc có thể nói giúp bọn họ, để Hoàng đế đồng ý cho Hằng gia hỗ trợ Anh vương khai thác mỏ thiết.
Tào Nặc chuyển ngân phiếu và lời cầu xin của Hằng gia gửi tới cho Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn nghe xong, điềm nhiên nói.
“Ngươi giữ lấy ngân phiếu, nói với bọn họ, trong tay trẫm vẫn còn vài lộ trình đường biển, nhưng trẫm chỉ nói với những người đáng tin.”
“Vâng.”
Tào Nặc truyền đạt thái độ của Hoàng đế tới Hằng gia.
Người trong Hằng gia tập hợp lại suy nghĩ xem loại người nào có thể được Hoàng đế coi là đáng tin?
Không chỉ có Hằng gia.
Các thế gia muốn ra biển cũng nhận được câu trả lời tương tự.
Mọi người đang khổ não phải làm sao mới thành người đáng tin với Hoàng đế.
Vương Can là một trong số ít người không quan tâm đến chuyện ra biển.
Trong lòng ông biết chuyện này có thể là Hoàng đế cố tình thả một miếng mồi, mục đích dụ những thế gia đó cắn câu, để những thế gia vốn đang ở phe đối lập sẽ đổi phe phụ thuộc vào Hoàng đế.
Lúc chạng vạng.
Vương Can đến thăm nhạc phụ.
Ông gặp Tĩnh huyện vương Lạc Diên Chi trong thư phòng của nhạc phụ.
Lạc Diên Chi vừa thấy Vương Can, lập tức đứng dậy cung kính gọi.
“Lão sư.”
Lúc Vương Giai nhậm chức ở Thái Học, Vương Can làm trợ giáo cho phụ thân một thời gian, phụ trách giúp Vương Giai xử lý một số việc, thỉnh thoảng dạy thay khi Vương Giai bận việc.
Vương Can tình cờ dạy Lạc Diên Chi hai khóa, lúc đó Lạc Diên Chi chỉ là một tiểu hoàng tử gần tám tuổi, không có qua lại gì với Vương Can.
Bây giờ Lạc Diên Chi đã thành Tĩnh huyện vương, Vương Can cũng thành gia chủ Vương gia.
Hai người trước đây chưa từng qua lại, đột nhiên trở nên thân thiết.
Lạc Diên Chi thậm chí còn thân thiết gọi Vương Can là lão sư.
Mà Vương Can cũng mỉm cười đáp lại.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Vương Can hàn huyên vài câu trước, rồi mới vào vấn đề.
“Gần đây các thế gia vì muốn giành được lộ trình ra biển mà cố hết sức bày tỏ lòng trung thành với Hoàng thượng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, các thế gia đó sẽ dần chuyển về phe Hoàng thượng, đến lúc đó tình thế sẽ càng bất lợi cho vương gia.”
Đôi mắt hoa đào của Lạc Diên Chi hiện lên nham hiểm “Một đám người thiển cận! Mới qua bao lâu, đã quên những tổn thất do cải cách thuế gây ra, mới chớp mắt đã vì chút lợi nhuận cỏn con mà đầu hàng kẻ thù.”
Vương Can muốn nói mỏ thiết không phải là khoản lợi nhuận nhỏ.
Nhưng ông biết Lạc Diên Chi là người thế nào, Lạc Diên Chi nghe không lọt tai những lời này.
Vì thế Vương Can sáng suốt lựa chọn im lặng.
Lạc Diên Chi nghiến răng nói “Tên đó vận may tốt thật, trước kia như vậy, bây giờ vẫn như vậy, dù hắn làm gì cũng thuận lợi hơn người khác, ông trời quá bất công!”
Dù không nhắc đích danh nhưng Vương Can biết y đang nói đến vị đương kim Hoàng đế.
Vương Can an ủi nói “Vương gia bớt giận, bây giờ không phải lúc so đo chuyện này, tình thế hiện nay rất bất lợi cho ngài, chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ cách ngăn chặn các thế gia tiếp tục nghiêng về phía Hoàng đế.”
Lạc Diên Chi “Lão sư có ý kiến gì?”
Vương Can thấp giọng nói “Tạm thời không thể nghĩ ra cách gì khác, chỉ có thể thực hiện trước kế hoạch đã sắp xếp.”
Đôi mắt Lạc Diên Chi lóe lên.
Y do dự “Chẳng phải bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất sao?”
Vương Can “Quả thật bây giờ không phải thời cơ tốt nhất, nhưng nếu chúng ta chờ thêm, e rằng ngay cả cơ hội thực hiện kế hoạch này cũng không có. Ngài thấy đấy, đương kim Hoàng đế không phải người đơn giản, chúng ta đợi càng lâu, ngai vàng của hắn ngồi càng vững, thế nên chúng ta không thể chờ nữa, không thể cho hắn thêm cơ hội tăng cường sức mạnh.”
Những ngón tay của Lạc Diên Chi từ từ nắm lại, sau đó từ từ thả ra, rồi lại lặng lẽ nắm lại …
Y nhớ tới sự sỉ nhục mình phải chịu trước mặt Hoàng đế, nghiến răng hung ác nói.
“Được, cứ làm theo lời lão sư nói.”
Vương Can nâng tách trà lên nói “Chúc vương gia thành công.”
Lạc Diên Chi cũng nâng tách trà “Nếu ta có thể thành nghiệp lớn, sẽ không bao giờ quên ân của lão sư!”
Hai tách trà chạm nhẹ vào nhau, phát ra âm thanh giòn tan.
Trà trong tách đung đưa tạo nên những gợn sóng.
Đêm đó.
Vương Giai bị giam trong đại lao Hình bộ tự sát.
Lúc cai ngục nhận ra có gì đó không ổn, cơ thể Vương Giai đã lạnh ngắt.
Ông dùng mảnh sứ vỡ cắt cổ tay và cổ họng, mất máu đến chết.
Trước khi chết, ông dùng máu của mình viết lên tường một dòng chữ —
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết!
Dù Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân đã cố hết sức che giấu nhưng chuyện vẫn lan truyền ra ngoài, bị các thế gia biết được.
Hàng chữ của Vương Giai rõ ràng cho thấy ông không muốn chết mà bị buộc phải tự sát.
Còn người bức hại ông, đương nhiên là đương kim Hoàng đế.
Lúc Lạc Thanh Hàn biết chuyện này, cuối cùng đã hiểu lý do tại sao ban đầu Vương Giai lại nói những lời đó.
Vương Giai nói bản thân ở trong cuộc, có vài chuyện không thể không làm, xin bệ hạ lượng thứ.
Khi đó, Lạc Thanh Hàn cho rằng Vương Giai đang nói chuyện chặn giết Lệ Khinh Ngôn.
Bây giờ xem ra chuyện Vương Giai muốn nói là chuyện này.
Ông đã dùng mạng và máu của mình cưỡng ép cắt đứt cơ hội hòa bình cuối cùng giữa Hoàng đế và thế gia.