Đến khi ăn chơi thỏa thích, hai người mới về cung.
Cả hai người đều mệt, không có ý định làm gì khác nên đi tắm rồi đi ngủ.
Rạng sáng hôm sau, một mật báo khẩn được đưa vào cung.
Lúc này, Lạc Thanh Hàn vừa rời khỏi cung Vân Tụ, liền thấy Triệu Hiền cầm một mật báo chạy nhanh tới.
Hắn quỳ một chân xuống nói “Bệ hạ, đây là cấp báo được gửi từ nước Nam Nguyệt, mời ngài xem qua!”
Được biết đây là cấp báo được gửi từ nước Nam Nguyệt, trong lòng Lạc Thanh Hàn chùng xuống, một loại dự cảm không lành nảy sinh.
Ban đầu Nam Nguyệt xảy ra nội loạn, Tiêu Hề Hề dùng thân phận công chúa Nam Phượng đi theo sứ đoàn Nam Nguyệt đến Thịnh Kinh cầu cứu, Hoàng đế Đại Thịnh Lạc Thanh Hàn đồng ý cho Nam Nguyệt mượn ba mươi ngàn binh mã, giúp nước Nam Nguyệt mau chóng dập tắt nội loạn.
Sau khi ba mươi ngàn binh mã đó đến Nam Nguyệt thì không có tin tức gì.
Bây giờ đã hai năm trôi qua.
Không ít triều thần lo lắng khi nhắc đến chuyện này, chỉ là nội loạn ở một nước nhỏ, theo lý mà nói thì nên kết thúc từ lâu rồi, sao đến giờ vẫn chưa có tin tức?
Bây giờ đột nhiên nhận được cấp báo từ Nam Nguyệt, Lạc Thanh Hàn theo bản năng cảm thấy đây không phải là tin tốt.
Hắn mở cấp báo, đọc nhanh nội dung trong thư.
Buổi sáng mùa đông cực kỳ lạnh, gió thổi qua làm tai đau như dao cắt.
Nhưng Lạc Thanh Hàn dường như không cảm nhận được.
Hắn cầm lá thư mỏng, im lặng hồi lâu mới chậm rãi thở ra.
“Đi thôi.”
Long xa tiếp tục tiến về phía trước, thuận lợi đến điện Nghị Sự như thường lệ.
Văn võ bá quan đứng theo cấp bậc, cung kính hành lễ với Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn nhìn đám người cúi đầu phía dưới, hồi lâu mới nói “Trẫm vừa nhận được từ cấp báo từ nước Nam Nguyệt, Nam Nguyệt vương đã bạo bệnh qua đời.”
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại như quả bom nổ tung trong đầu mọi người.
Mọi người đều sững sờ, qua hồi lâu mới định thần lại.
Bọn họ sớm đã nghe nói Nam Nguyệt vương bệnh nặng, nhưng đã qua hai năm, bọn họ tưởng bệnh của Nam Nguyệt vương đã khỏi, nào ngờ người đã chết rồi.
Có người kiềm không được hỏi “Bây giờ Nam Nguyệt vương không còn, vậy hiện giờ nước Nam Nguyệt do ai nắm giữ? Còn ba mươi ngàn binh mã chúng ta phái tới nước Nam Nguyệt như thế nào rồi? Nội loạn ở Nam Nguyệt có còn đánh tiếp hay không?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời.
Trong đầu của hắn bây giờ chỉ nghĩ làm sao nói chuyện này với Hề Hề?
Dù nàng không phải con gái ruột của Nam Nguyệt vương nhưng nàng vẫn có chút tình cảm với bà ấy, khi biết tin Nam Nguyệt vương qua đời, nàng chắc chắn sẽ rất đau buồn.
Vừa lúc đó có người nhắc đến Quý phi.
“Nam Nguyệt vương không có con trai, chỉ có một người con gái là Quý phi nương nương, bây giờ Nam Nguyệt vương không còn, nước Nam Nguyệt không thể thiếu người cai quản, Quý phi nương nương là công chúa của Nam Nguyệt, có phải nên quay về chủ trì đại cục không?”
Nam Nguyệt khác với Đại Thịnh, hoàng vị của Đại Thịnh chỉ có thể được truyền cho con trai, nhưng vương vị của Nam Nguyệt có thể truyền cho cả con trai lẫn con gái.
Nói cách khác, Quý phi nương nương là công chúa duy nhất của Nam Nguyệt, là người thừa kế chính thống duy nhất của Nam Nguyệt vương.
Để nàng chủ trì đại cục là danh chính ngôn thuận.
Lời này vừa nói ra, liền có người nhảy ra phản đối.
“Quý phi nương nương đã gả đến Đại Thịnh, tục ngữ nói lấy gà theo gà, nếu nàng đã là phi tần của Đại Thịnh, thì nàng đã là người của Đại Thịnh, dù nước Nam Nguyệt có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan gì đến nàng!”
Các đại thần trong triều có ý kiến khác nhau về chuyện này nên chia thanh hai nhóm.
Một nhóm cho rằng có thể để Quý phi trở về chủ trì đại cục, để nước Nam Nguyệt thành vật trong túi của Đại Thịnh.
Một nhóm người khác cho rằng Quý phi là nữ nhân, nữ nhân không được can chính, đây là quy tắc không thể thay đổi!
Hai bên vì chuyện này xảy ra tranh cãi.
Lạc Thanh Hàn không kiên nhẫn nghe bọn họ cãi nhau, buổi thượng triều hôm nay kết thúc sớm.
Sau khi rời điện Nghị Sự, hắn không trực tiếp đến ngự thư phòng để phê duyệt tấu chương, mà ngẩn người nhìn về phía cung Vân Tụ.
Thường công công lặng lẽ đứng bên cạnh hắn, tận tụy làm nền.
Phải rất lâu sau mới nghe thấy Hoàng đế lên tiếng.
“Ngươi nghĩ chuyện này nên nói thế nào với Quý phi?”
Thường công công biết Hoàng đế đang nói đến cái chết của Nam Nguyệt vương.
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi mới thận trọng nói.
“Chuyện này có thể giấu được một thời gian, nhưng không thể giấu được cả đời, thay vì để Quý phi nương nương biết chuyện này từ người khác, ngài nên tự mình nói cho nương nương biết, tránh để nương nương nghĩ quá nhiều. Theo nô tài thấy, Quý phi nương nương không phải là nữ nhân yếu đuối dễ bị đánh bại. Trong lòng nương nương cũng có tính toán, chi bằng ngài cứ nói thật với nương nương.”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi thở ra “Bãi giá đến cung Vân Tụ.”
Lúc này Tiêu Hề Hề vừa bò ra khỏi chiếc giường ấm áp.
Nàng ngồi trước gương trang điểm, uể oải ngáp.
Chiết Chi giúp nàng chải tóc đơn giản mới mẻ.
Vì không cần ra ngoài nên nàng không đeo quá nhiều trang sức, chỉ cài có hai trâm vàng.
Giọng Thanh Tùng vang lên ngoài cửa.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, Hoàng thượng tới rồi.”
Tiêu Hề Hề hơi sửng sốt, lộ ra vẻ ngạc nhiên, thường ngày vào giờ này Hoàng thượng đều ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương mà, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi?
Chiết Chi dìu Quý phi đứng dậy đi về phía cửa.
Mọi người hành lễ với Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn nắm tay Hề Hề, trầm giọng nói “Không phải đã nói nàng không cần ra ngoài đón ta sao?”
Tiêu Hề Hề cười ngọt ngào với hắn, nhẹ giọng nói “Dù sao cũng chỉ có mấy bước, có sao đâu.”
Lạc Thanh Hàn dẫn nàng vào phòng.
Hắn cho mọi người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hắn và Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề tinh tường nhận ra Lạc Thanh Hàn có chuyện muốn nói với mình, nàng chớp mắt, tò mò nhìn hắn.
“Sao trông chàng nghiêm túc thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chăm chăm, một lúc lâu sau mới khó nhọc mở miệng “Ta vừa nhận được cấp báo từ Nam Nguyệt, nói Nam Nguyệt vương đã bạo bệnh qua đời.”
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Mắt nàng mở to đầy hoài nghi “Sao lại như vậy? Chuyện xảy ra khi nào?”
Lạc Thanh Hàn “Khoảng hai tháng trước.”
Hắn nhìn Hề Hề chăm chú, sợ nàng không chịu nổi đả kích này.
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm “Ta còn tưởng có sư phụ ở đó, bà ấy sẽ không sao, nào ngờ …….”
Nào ngờ một người lợi hại như sư phụ cũng không thể trị khỏi bệnh cho Nam Nguyệt vương.
Tuy nàng và Nam Nguyệt vương không phải mẹ con ruột, nhưng Nam Nguyệt vương đối với nàng rất tốt, nàng cũng thật lòng xem Nam Nguyệt vương là sư mẫu.
Hiện giờ nghe tin Nam Nguyệt vương qua đời, nàng thật sự không thể tiếp nhận được.
Lạc Thanh Hàn giơ tay ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, dùng lòng bàn tay vỗ về lưng nàng, yên lặng an ủi nàng.
Tiêu Hề Hề ngơ ngác nói “Ta rất lo cho sư phụ.”
Sư phụ hẳn phải chịu đựng đau buồn và áp lực nhiều hơn cả nàng.
Cũng không biết bây giờ sư phụ thế nào rồi?