“Lúc đại ca đột ngột qua đời, thảo dân thấy đại tẩu còn con nhỏ rất đáng thương nên nghĩ sẽ giúp đỡ một chút. Nào ngờ đại tẩu không giữ phụ đạo, muốn dụ dỗ thảo dân! Thảo dân rất giận, nhưng nghĩ đến thanh danh của đại ca, thảo dân không dám làm lớn chuyện, chỉ nói mấy câu cảnh cáo đại tẩu. Thảo dân bảo đại tẩu nên biết an phận, đừng làm chuyện bại hoại gia môn. Có lẽ đại tẩu cắn rứt lương tâm, không còn mặt mũi đối mặt với thảo dân, ngày hôm sau đại tẩu đã lặng lẽ dẫn con trai rời khỏi Phương gia. Sau đó thảo dân cũng phái người đi tìm bọn họ, muốn đưa bọn họ về nhưng bị đại tẩu từ chối. Sau đó, thảo dân nghe tin đại tẩu bệnh nặng qua đời, thảo dân vì chuyện này mà buồn bã rất lâu, hu hu hu!”
Thượng Khuê bị sốc trước khả năng đảo lộn trắng đen của Phương Hoài.
Nếu không phải trước đó hắn nghe được một bản khác, hắn suýt thì tin lời Phương Hoài nói.
Thượng Khuê là võ tướng, không giỏi ăn nói, bèn nhìn sang Ôn Cựu Thành.
Ôn Cựu Thành bình tĩnh hỏi.
“Nếu thật như Phương lão gia nói, vậy phiền Phương lão gia cho chúng ta xem gia phả của Phương gia, chúng ta muốn xem tên Phương Vô Tửu có còn trên gia phả hay không?”
Phương Hoài sững người, tiếng khóc chợt ngừng lại.
Vừa thấy phản ứng của ông ta, Ôn Cựu Thành liền biết mình đã đoán đúng.
Tên này vì muốn chiếm đoạt tài sản của Phương gia, nhất định sớm đã xóa tên Phương Vô Tửu ra khỏi gia phả.
Theo pháp luật Đại Thịnh, giữa huynh đệ không có quyền thừa kế, trừ khi một trong hai bên không có con nối dõi, mới có thể thừa kế tài sản của người kia dưới sự chứng kiến của các thành viên trong tộc.
Phương Hoài đã lợi dụng sơ hở này.
Ông ta mua chuộc tộc trưởng và trưởng lão trong tộc, xóa bỏ tồn tại của Phương Vô Tửu, sau đó quang minh chính đại lấy hết tài sản của đại ca chiếm làm của riêng.
Nhưng ai có thể ngờ, thủ đoạn mà ông ta dùng để chiếm đoạt tài sản của đại ca giờ đây lại trở thành mũi dao sắc nhọn nhắm vào chính mình!
Một khi lấy gia phả ra, mọi người sẽ phát hiện Phương Vô Tửu không có tên trong gia phả, những chuyện xấu xa mà Phương Hoài làm để chiếm đoạt tài sản năm đó cũng không thể che giấu.
Thượng Khuê thúc giục “Ngây ra đó làm gì? Mau mang gia phả của Phương gia các ngươi ra đây!”
Phương Hoài vắt óc tìm lý do kéo dài thời gian.
Ôn Cựu Thành “Đừng kiếm cớ kéo dài thời gian, nếu hôm nay không mang gia phả ra, chúng ta sẽ mời toàn bộ người Phương gia đến quan phủ, thẩm vấn từng người một. Ông đoán xem, đám người trong tộc đó có sẵn sàng chịu tra tấn để cứu ông không?”
Rõ ràng giọng điệu của y rất ôn hòa, nhưng lọt vào tai Phương Hoài lại như từng cơn sấm sét, làm ông chóng mặt hoa mắt, tay chân lạnh buốt.
Phương Hoài rất rõ bản chất người trong tộc mình.
Đám người trong tộc đó có thể dễ dàng bị ông mua chuộc nên bọn họ cũng có thể dễ dàng bán đứng ông.
Đừng nói là dùng hình tra tấn, chỉ sợ quan phủ vừa xuất hiện, đám người đó đã sợ hãi khai hết rồi.
Thay vì chờ người khác vạch trần, tội thêm một bậc, còn không bằng bây giờ nhận tội, có lẽ sẽ được khoan hồng.
Phương Hoài quyết tâm đập mạnh đầu xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt béo mập.
“Xin quan gia tha mạng! Lúc đó thảo dân bị lòng tham che mờ mắt, mới chiếm đoạt tài sản của đại ca để lại. Nhưng thảo dân không liên quan gì đến chuyện Phương Vô Tửu mất tích, là y tự mình biến mất! Còn gia phả …… phải, tên của Phương Vô Tửu không còn trong gia phả, chính thảo dân đã xóa tên của y. Thảo dân có tội nhưng thảo dân biết sai rồi. Sau này thảo dân nhất định sẽ sửa, xin quan gia giơ cao đánh khẽ, tha cho thảo dân!”
Ông đập đầu rất mạnh, chẳng mấy chốc trán đã bầm tím, máu rỉ ra chảy xuống sống mũi, trông thảm hại đáng thương.
Vợ con ông thấy vậy đều quỳ lạy xin tha.
Tiếng khóc vang vọng trong phòng, làm Giản Thư Kiệt đau đầu.
Giản Thư Kiệt đập bàn hét lớn.
“Đủ rồi! Bổn quan không ngờ trong thành Phù Phong lại có người độc ác như các ngươi. Sau khi đại ca qua đời, ngươi chẳng những không giúp chăm sóc đại tẩu cháu trai, lại đi cấu kết bắt nạt mẹ góa con côi, chiếm đoạt tài sản do đại ca để lại, bổn quan sao có thể dung túng cho các ngươi? Người đâu, giam cả nhà này vào nhà lao, bổn quan nhất định phải phạt nặng bọn chúng!”
Phương Hoài nghe vậy, suýt thì ngất đi tại chỗ.
Ông càng ra sức dập đầu xin tha.
Thượng Khuê nhìn bộ dạng thảm hại của cả nhà này, chẳng những không thấy đồng tình, mà ngược lại thấy sảng khoái trong lòng.
Ác giả ác bảo, đây mới là lẽ trời!
Thấy một nhà Phương Hoài sắp bị cưỡng ép giải đi, Ôn Cựu Thành chợt lên tiếng ngăn lại.
“Chúng ta còn chưa hỏi rõ chuyện Phương Vô Tửu.”
Lúc này Thượng Khuê mới nhớ ra, lập tức lạnh giọng hỏi.
“Các ngươi mau thành thật khai báo, rốt cuộc gần đây có gặp Phương Vô Tửu không?”
Phương Hoài lúc này sợ vỡ mật, không dám che giấu nữa, run rẩy nói.
“Nửa tháng trước, Phương Vô Tửu quả thật có về một lần, y nói muốn thắp nhang cho phụ mẫu. Chúng ta dẫn y đến từ đường Phương gia. Sau khi thắp nhang xong, y nói còn có chuyện phải làm nên rời đi. Trước khi đi, y còn nói sau khi làm xong chuyện sẽ quay lại tìm chúng ta, sau đó chúng ta không còn gặp lại y nữa.”
Ôn Cựu Thành hỏi tiếp “Ông có biết huynh ấy muốn làm chuyện gì không?”
Phương Hoài lắc đầu khóc lóc nói “Ta không biết, ta thật sự không biết. Những gì ta biết ta đã nói hết rồi, xin hãy tha cho chúng ta!”
Ôn Cựu Thành hỏi thêm mấy câu, nhưng vẫn không tìm được manh mối hữu ích nào, đành để Phủ doãn kéo cả nhà Phương Hoài đi.
Loay hoay lâu như vậy mà vẫn không tìm được tung tích của Phương Vô Tửu, chuyện này làm Thượng Khuê hơi bực bội.
Hắn nhìn về phía Ôn Cựu Thành, thấp giọng hỏi.
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Ôn Cựu Thành suy nghĩ một chút, nói “Đến từ đường Phương gia.”
Nếu đã không tìm được manh mối hữu ích nào khác, chỉ đành đi theo con đường mà Phương Vô Tửu đã đi.
Theo phong cách làm việc của Phương Vô Tửu, nếu cảm giác được mình gặp nguy hiểm, nhất định sẽ để lại manh mối, có thể manh mối đang giấu ở đâu đó chờ bọn họ truy tìm.
Giản Thư Kiệt biết bọn họ muốn đến từ đường Phương gia, bèn vui vẻ nói.
“Bổn quan biết từ đường Phương gia ở đâu, bổn quan đi cùng với hai người.”
Thượng Khuê vội cảm tạ.
Giản Thư Kiệt cười híp mắt, bộ dạng tháo vát “Không cần cảm tạ, sau này hai người về Thịnh Kinh, có thể nói giúp bổn quan vài lời tốt đẹp trước mặt Hoàng thượng thì không uổng công đi cùng hai người chuyến này.”
Thượng Khuê vỗ ngực, đảm bảo sẽ nói giúp ông vài lời tốt đẹp!
Hai bên trò chuyện vui vẻ, đi về hướng từ đường Phương gia.
Cổng lớn của từ đường thường đóng kín, không phải người trong tộc thì không được vào.
Nhưng khi đối mặt với Quận thú đại nhân, người Phương gia không ai dám từ chối, chỉ có thể thành thật mời vào.