Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phút chốc, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu Lao phi.

Với tình thế Quý phi đắc sủng, nếu sinh được hoàng trưởng tử, nói không chừng sẽ được sắc phong Hoàng hậu.

Không được!

Không thể để Quý phi sinh được con!

Cơn giận trong lòng Lao phi dâng trào, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh.

Nàng chậm rãi bước xuống từng bậc thang, trong đầu đang nhanh chóng nghĩ cách.

Hiện giờ Quý phi chưa công bố chuyện mình mang thai, nói cách khác, dù nàng có làm mất đứa bé trong bụng Quý phi, cũng có thể chối là nàng không phải cố ý, nàng vốn không biết Quý phi mang thai.

Tục ngữ nói, không biết thì không có tội, cùng lắm là nàng bị dạy dỗ một trận rồi bị cấm túc một thời gian, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lao phi đã có quyết định.

Nàng dừng lại trước mặt Quý phi, hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi.

“Quý phi nương nương, người hẳn là hận thần thiếp lắm nhỉ?”

Tiêu Hề Hề còn đang sờ bụng, thầm nghĩ khi về nhất định phải ăn nhiều một chút.

Lúc nàng nghe Lao phi nói, một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trên đầu nàng.

Nữ nhân này lại muốn làm gì?

Hai mắt Lao phi phút chốc đỏ lên “Đúng là thần thiếp đến nhờ Thái hoàng thái hậu làm chủ, nhưng thần thiếp không cố ý nhắm vào người, thần thiếp chỉ không muốn người phạm thêm sai lầm mà thôi.”

Tiêu Hề Hề cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu “Cô nói đúng, đúng là bổn cung sai rồi.”

Sai lầm lớn nhất của nàng không mang đồ ăn khi ra ngoài!

Sau này nàng ra ngoài, nhất định phải giấu một ít thức ăn trên người, đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Lao phi trực tiếp quỳ xuống.

“Không, thần thiếp mới là người có lỗi, vốn thần thiếp chỉ muốn cầu xin Thái hoàng thái hậu nhắc nhở người một chút, để người hiểu được hoàn cảnh của mình, đừng để người khác nắm được điểm yếu, thần thiếp không ngờ Thái hoàng thái hậu phạt người, xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

Nàng vừa nói vừa rơi nước mắt, bộ dạng trông rất đau khổ, như thể nàng mới là người chịu khổ.

Liễu Nhứ cũng quỳ xuống, nhỏ giọng khuyên “Nương nương đừng khóc nữa.”

Lao phi khấu đầu với Quý phi.

“Lần này thần thiếp có lỗi với người, hại người chịu khổ thế này, thần thiếp xin lỗi người, hi vọng người có thể tha thứ.”

Lúc nàng ngẩng mặt lên, khuôn mặt đã đẫm nước mắt, trông càng đáng thương.

Tiêu Hề Hề khó hiểu “Sao cô lại khấu đầu với bổn cung? Còn chưa đến Tết mà.”

Nét mặt Lao phi cứng đờ.

Sau đó nàng giả như không nghe thấy gì, tiếp tục tự mình nói.

“Thần thiếp biết người sẽ không dễ dàng tha thứ cho thần thiếp, sau khi thần thiếp trở về nhất định sẽ tự kiểm điểm bản thân, bảo đảm sau này sẽ không gây thêm phiền phức cho người.”

Nói đến đây, nàng bèn đứng dậy.

Kết quả lúc nàng đứng dậy, vô tình giẫm phải gấu váy, lao thẳng về phía Quý phi!

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Tiêu Hề Hề còn chưa kịp né đã bị nàng ngã mạnh trúng vào người.

Ngã trúng thì cũng thôi đi, dù sao Lao phi chỉ là một nữ nhân yếu đuối, trọng lượng có hạn, không thể làm một người luyện võ như Tiêu Hề Hề bị thương.

Nhưng nàng không hiểu tại sao cùi chỏ của Lao phi lại nhất quyết đánh vào bụng nàng?

Nàng đã đói đến mức bụng kêu ục ục rồi, tại sao Lao phi còn ra tay tàn độc với cái bụng nhỏ đáng thương của nàng?

Nữ nhân này thật xấu xa!

Đối phó nữ nhân xấu xa, tuyệt đối không thể nương tay.

Tiêu Hề Hề giơ tay dùng nội lực, không thương tiếc chưởng nữ nhân xấu xa này bay ra xa.

Dù sao cũng đã có người biết nàng biết võ công nên không cần giấu nữa.

Lao phi bị đánh bay xa hơn mười trượng rồi ngã mạnh xuống đất.

Lúc Thường công công và Thanh Tùng đi tới tình cờ thấy cảnh này, cả hai đều sững người.

Trời đất ơi, bọn họ vừa đến đã xem được kịch hay rồi!

Liễu Nhứ giật mình trước cảnh tượng bất ngờ này, hét lên thất thanh.

“Lao phi nương nương!”

Lao phi thảm hại ngã xuống đất, cánh tay phải vô tình bị va chạm, xương bị trật khớp, đau đớn khiến sắc mặt nàng tái nhợt, lập tức toát mồ hôi lạnh.

Liễu Nhứ bò trên đất đến cạnh Lao phi, muốn dìu Lao phi đứng dậy nhưng lại vô tình chạm vào cánh tay phải của Lao phi khiến Lao phi hét lên đau đớn.

Liễu Nhứ luống cuống dừng tay hét lớn.

“Cứu với! Quý phi đánh người rồi!”

Nàng vừa hét lên, tất cả mọi người trong cung Trường Lạc đều bị gọi đến, bao gồm cả Thái hoàng thái hậu.

Lúc Thái hoàng thái hậu thấy Lao phi bị thương, bà lập tức sai người gọi thái y, rồi sai người dìu Lao phi đứng dậy.

Lao phi nghiến răng chịu đau, quay sang nhìn Quý phi có đau bụng hay chảy máu gì không.

Nào ngờ Quý phi chỉ xoa bụng, không có dấu hiệu sẩy thai nào khác.

Trong lòng Lao phi nghi ngờ.

Nàng không biết Quý phi mạng lớn giữ được đứa bé, hay là Quý phi vốn không có thai.

Sau khi nghe Liễu Nhứ giải thích mọi chuyện, Thái hoàng thái hậu cau mày nhìn Quý phi.

“Ai gia bảo ngươi ở đây tự kiểm điểm, ngươi còn dám ra tay đánh người? Trong mắt ngươi có còn vương pháp không?”

Tiêu Hề Hề “Là Lao phi va vào thần thiếp trước, Lao phi còn đánh vào bụng thần thiếp, thần thiếp chỉ phản ứng theo bản năng.”

Thái hoàng thái hậu “Dù Lao phi vô tình đụng trúng ngươi, ngươi đẩy Lao phi ra là được, cần gì ra tay tàn độc như vậy?”

Tiêu Hề Hề “Thần thiếp không ra tay tàn độc, thần thiếp còn chưa dùng hết sức lực.”

Nàng nói thật.

Vừa rồi nàng chỉ dùng ba phần nội lực.

Nếu dùng hết nội lực, chỉ sợ thân thể nhỏ bé này của Lao phi đã bê bết máu dậy không nổi rồi.

Tuy nhiên, Thái hoàng thái hậu không tin lời nàng, mặc định là nàng cố ý đánh người.

“Ai gia không biết trước đây Nam Nguyệt vương đã dạy ngươi thế nào, tóm lại nếu ngươi đã gả vào Đại Thịnh thì phải cư xử theo phép tắc của Đại Thịnh, hiện tại ngươi công khai đả thương người khác, chuyện này không thể dung thứ, người đâu, lôi Quý phi xuống đánh hai mươi trượng!”

Lao phi nghe vậy thầm mừng trong lòng.

Dù nàng bị thương nhưng nếu có thể khiến Quý phi bị đánh, nàng bị thương cũng không uổng!

Thường công công lập tức ra mặt, lớn tiếng ngăn cản.

“Xin Thái hoàng thái hậu bớt giận, Quý phi thân thể yếu ớt, không thể chịu nổi hình phạt nặng như vậy.”

Lúc này Thái hoàng thái hậu mới chú ý tới Thường công công, cau mày hỏi.

“Thường Hỉ, ngươi không ở bên cạnh Hoàng thượng hầu hạ, đến cung Trường Lạc để làm gì?”

Thường công công cầm trong tay một hộp gấm vuông, mỉm cười cung kính nói.

“Nô tài phụng lệnh Hoàng thượng đến đưa một thứ cho Quý phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề nhìn hắn “Thứ gì?”

Thường công công mở hộp gấm, bên trong là một con dấu.

Con dấu này được làm bằng vàng ròng, trên đó có khắc một con phượng hoàng sống động như thật.

“Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, sự vụ trong cung quá nhiều, trẫm không muốn Thái hoàng thái hậu nhọc lòng lo lắng, trẫm biết Quý phi hiền lương thục đức, thông minh xinh đẹp, từ nay về sau mọi chuyện trong hậu cung sẽ do Quý phi quản lý, để tiện cho việc Quý phi quản lý hậu cung, tạm thời giao phượng ấn cho Quý phi bảo quản.”

Lời này vừa nói ra, cả hiện trường đều im lặng.

Thái hoàng thái hậu suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.

Bà không khỏi hỏi lại.

“Ngươi vừa mới nói gì? Quý phi hiền lương thục đức?”

Nàng ta đánh bay người khác còn dám bảo nàng ta hiền lương thục đức?!

Hiền lương thục đức là cái quái gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK