Tuy Tiêu Hề Hề bảo hắn đừng tìm nàng.
Nhưng làm sao hắn có thể không tìm nàng?
Dù nàng bỏ đi vì lý do gì, hắn cũng phải tìm nàng, hắn sẽ không để nàng một mình phiêu bạt bên ngoài.
Người của Lạc Thanh Hàn đã tốn rất nhiều công sức tìm kiếm, từ đầu đến cuối không tra ra được nguồn gốc của phong thư.
Dường như phong thư xuất hiện từ hư không.
Hoàn toàn không có dấu vết của người gửi.
Điều này khơi dậy sự nghi ngờ của Lạc Thanh Hàn.
Hắn nghi ngờ có người đang giúp Tiêu Hề Hề che giấu tung tích.
Nếu không, sao Tiêu Hề Hề có thể tự mình làm mọi chuyện sạch sẽ như vậy?
Lạc Thanh Hàn tăng cường nhân lực tiếp tục truy tìm nguồn gốc của phong thư, đồng thời bắt đầu tìm kiếm người có thể giúp Tiêu Hề Hề che đậy dấu vết.
Tiêu Hề Hề chỉ biết một vài người, số người có thể giúp nàng làm đến bước này lại càng ít hơn.
Chẳng mấy chốc Lạc Thanh Hàn đã tra đến Lệ Khinh Ngôn.
Lệ Khinh Ngôn biết mình trốn không được, bèn giao hết mười chín phong thư còn lại, cũng truyền lại lời Tiêu Hề Hề nói với mình trước khi đi.
Lạc Thanh Hàn không còn nhớ cảm giác của mình sau khi biết được sự thật.
Tất cả những gì hắn nhớ là hôm đó trời có tuyết, rất lạnh.
Hắn một mình ở điện Thanh Ca.
Cái lạnh thấm vào xương tủy, gần như đóng băng toàn thân.
Hắn đọc đi đọc lại hai mươi phong thư đó nhiều lần.
Cảm giác như có nhát dao liên tục đâm vào tim hắn, đau đớn gần như chết đi.
Hắn thật sự rất muốn chết.
Nhưng Tiêu Hề Hề đã tốn nhiều công sức như vậy mới có thể đẩy hắn lên hoàng vị, nếu hắn chết thế này chẳng phải bao nhiêu cố gắng nàng bỏ ra trước đó cũng sẽ trở nên vô ích sao?
Thật ra chết thì dễ, còn sống mới khó.
Dù khó khăn thế nào hắn cũng phải chịu đựng.
Khi đến ngày hắn không chịu đựng được nữa, hắn có thể đi tìm Hề Hề.
……
Sáng hôm sau, Hoàng đế vừa hạ triều đã được người của Thái hoàng thái hậu gọi đến cung Trường Lạc.
Lúc hắn bước vào cung Trường Lạc, mới nhận ra sáu tú nữ được chọn hôm qua cũng ở đây.
Các nàng vốn đã xinh đẹp, sau khi tỉ mỉ trang điểm càng xinh đẹp hơn, mỗi người đều có nét nổi bật riêng, có thể thấy Thái hoàng thái hậu đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết khi tuyển chọn những người này.
Lúc này các tú nữ đều tỏ ra ngượng ngùng rụt rè, muốn nhìn dáng vẻ của Hoàng đế lại không dám.
Lạc Thanh Hàn phớt lờ bọn họ, đi thẳng đến chỗ Thái hoàng thái hậu.
“Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu ra hiệu cho hắn ngồi xuống trò chuyện.
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống.
Thái hoàng thái hậu chỉ vào sáu tú nữ, cười nói “Hôm qua người bận, không có thời gian xem tuyển tú, đây là những người được ai gia chọn lọc kỹ càng cho người, người xem có thích không?”
Lạc Thanh Hàn hờ hững nói “Được hoàng tổ mẫu chọn tất nhiên là tốt.”
Thái hoàng thái hậu “Vậy người cảm thấy cho các nàng vị trí nào mới tốt?”
Lạc Thanh Hàn “Hoàng tổ mẫu cứ xem mà làm, trẫm nghe lời người.”
Thái hoàng thái hậu sao có thể không hiểu ý của Hoàng đế?
Hoàng đế trông thì rất hiếu thuận với bà, chuyện gì cũng nghe lời bà nhưng thật ra Hoàng đế không quan tâm, không để ý, mặc bà muốn làm gì thì làm.
Thái hoàng thái hậu không còn cách nào khác, đành thay Hoàng đế sắp xếp cho số tú nữ này.
“Đỗ thị, Thiệu thị, Viên thị phong phong làm Lương nhân Cửu phẩm.”
“Nghiêm thị và Tô thị phong làm Tài nhân Bát phẩm.”
“Lục thị phong làm Tiệp dư Thất phẩm.”
Trong sáu người này, Tô thị và Nghiêm thị có ngoại hình nổi bật nhất, nhưng Lục thị có gia thế tốt nhất.
Dù sao Lục thị cũng là cháu gái của Thái hoàng thái hậu, mối quan hệ này khiến nàng được đãi ngộ tốt hơn những người khác.
Vì thế khi nghe kết quả sắc phong, tuy mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng trên mặt ai nấy đều lộ niềm vui, đồng loạt tạ ân.
Hi vọng Lục thị phấn đấu một chút, có thể khiến Hoàng đế sủng ái nàng.
Chỉ cần được sủng ái, cộng thêm có Thái hoàng thái hậu chống đỡ, địa vị của Lục thị chắc chắn sẽ tăng lên nhanh chóng.
Sáu tú nữ bước tới lĩnh chỉ tạ ân.
Bước cuối cùng là sắp xếp chỗ ở cho các nàng.
Hoàng đế đứng dậy nói “Trẫm còn có việc, lát nữa sẽ đến thăm hoàng tổ mẫu.”
Sau đó hắn rời đi.
Thế nên nhiệm vụ sắp xếp nơi ở cũng do Thái hoàng thái hậu đảm nhiệm.
Bà khuyến khích mọi người đến gần Hoàng đế hơn, cố gắng sinh con cho hoàng thất càng sớm càng tốt.
Sáu tú nữ ngượng ngùng khi nhớ đến dung mạo anh tuấn của Hoàng đế.
Sau khi làm xong mọi việc, Thái hậu cảm thấy rất mệt, không phải mệt thể xác mà là tinh thần.
Nữ sử tiến tới xoa hai thái dương của bà, nhẹ giọng an ủi “Người đừng lo lắng quá.”
Thái hoàng thái hậu thở dài “Ai gia cũng không muốn lo lắng, thật sự là những chuyện này … ài, bỏ đi, không nói nữa, nói nhiều sẽ càng mệt.”
Trong cung có người mới, một lúc đến sáu người, nhất định phải mở tiệc ăn mừng.
Sứ đoàn Nam Nguyệt nhận được lời mời, chuẩn bị vào cung dự tiệc.
Sứ đoàn có năm mươi hai người, chắc chắn không thể vào cung hết, chỉ có thể chọn ra bốn người làm đại diện vào cung.
Tiêu Hề Hề vốn tưởng Phương Vô Tửu sẽ cùng nàng vào cung, nhưng Phương Vô Tửu lại nói hắn không thể vào cung.
Một khi hắn vào cung, Hoàng đế sẽ nhận ra hắn.
Tiêu Hề Hề “Dù nhận ra huynh cũng không sao.”
Phương Vô Tửu thở dài “Nếu bọn họ nhận ra ta sẽ nghi ngờ thân phận của muội, muội không thể để người khác biết muội chính là Tiêu trắc phi mất tích đã lâu.”
Tiêu Hề Hề “Tại sao?”
Phương Vô Tửu “Một khi xác nhận muội là Tiêu trắc phi, nhất định sẽ có người điều tra nguyên nhân năm đó muội rời đi. Năm đó muội bị giam lỏng ở cung Vị Ương, lúc Tiên đế băng hà, tung tích của muội lại không rõ. Thời điểm quá trùng hợp, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ chuyện này. Chỉ vì muội đi rồi, bọn họ không tìm được muội, hơn nữa cũng không có chứng cứ gì khác, muốn điều tra cũng không thể, nên chỉ đành mặc kệ. Nhưng nếu bọn họ biết muội quay về, chắc chắn sẽ tiếp tục điều tra. Nếu có người phát hiện ra được gì, chẳng những muội xong đời, mà Lạc Thanh Hàn cũng tiêu luôn.”
Tiêu Hề Hề là nữ nhân của Lạc Thanh Hàn, nếu có người biết nàng hạ độc Tiên đế, những người khác sẽ không nghĩ nàng hành động tùy tiện mà chỉ nghĩ Lạc Thanh Hàn ra lệnh cho nàng làm.
Một khi tội giết vua cha đ.è xuống, dù Lạc Thanh Hàn đã đăng cơ xưng đế cũng không gánh nổi.
Người nhà của Tiêu Hề Hề cũng bị liên lụy.
Dù Tiêu Hề Hề không thích Tiêu Lăng Phong và Tiết thị, nhưng cũng không đến mức muốn bọn họ chết, huống chi Tiêu Tri Lam và Tiêu Khải Minh còn trẻ, không nên bị liên lụy.
Phương Vô Tửu nghiêm túc dặn dò.
“Cách đơn giản nhất bây giờ là muội không được nhận mình là Tiêu trắc phi. Chỉ cần muội không thừa nhận thì không ai làm gì được muội. Ta đã nói với Việt Cương và những người khác. Bất kể ai hỏi, bọn họ cũng sẽ nói muội là con gái của Nam Nguyệt vương. Nhớ kỹ, thân phận hiện giờ của muội là Nam Phượng công chúa, cũng chỉ có thể là Nam Phượng công chúa.”
Nam Nguyệt núi cao nước xa, môi trường khép kín, cộng thêm rào cản ngôn ngữ, dù người của Đại Thịnh muốn tìm hiểu lai lịch của muội cũng không thể làm gì được.
Tiêu Hề Hề gật đầu “Muội biết rồi.”