Yên Di thì ngược lại, có thể do nghĩ thông, có thể do mệt mỏi nên cô quyết định mặc kệ tất cả, sống cuộc đời tự do của những cánh chim trời. Cuộc sống của “con bê con” từ giờ bước sang một trang khác. Cô không mang oán giận, không mang thù hận với Hoàng Cao Thừa Hiên hay Hoàng Gia Khiêm, càng không ôm mộng “kẻ thù thành tri kỷ” hay “hoàng tử lấy Lọ Lem”. Cái cô muốn là những tháng ngày thanh xuân này được sống theo ý mình.
Cô ra đi, thực sự bước ra khỏi nhà của Hoàng Cao Thừa Hiên để tìm cuộc sống thuộc về mình. Xách balô lên, kéo vali rời khỏi Columbia, Yên Di đã đến Mĩ như trạm dừng chân đầu tiên. Cô bắt đầu công việc của một người phụ bếp trong một nhà hàng Pháp rất lớn ở New York. May mắn có lẽ luôn mỉm cười với tài năng ẩm thực thiên bẩm của cô, mà chủ yếu là ăn. Cô được một đầu bếp chuyên làm bánh người Pháp nhận làm học trò. Từ đó cô chuyên tâm học làm ra nhiều loại bánh ngon.
Yên Di nhớ như in lần đầu tiên cô tự tay làm được ổ bánh “Black Forest” (khu rừng đen), một loại bánh nổi tiếng được làm từ những trái anh đào của khu rừng đen ở Đức, cô đã mang nó đến tặng cho dì Thư. Xui xẻo thay, ngày hôm đó cô đến biệt thự tìm dì Thư thì lại gặp Hoàng Gia Khiêm ở đấy. Lúc nghe tiếng chuông cửa, anh đã đích thân ra mở cổng. Hoàng Gia Khiêm cố tình bay từ Chicago sang New York ngay khi nghe dì Thư báo tin chiều nay Yên Di sẽ đến. Sự tình cờ gặp gỡ này Yên Di không hiểu, chỉ có anh là hiểu rõ.
Từ lúc anh cùng ông ngoại bay đến Cartagena để giúp Hoàng Cao Thừa Hiên làm thủ tục ly hôn với Yên Di thì anh đã không còn gặp Yên Di nữa. Ngay khi có được quyết định ly hôn, cô đã rời đi trong đêm, mua vé bay đi thẳng đến New York. Sáng hôm sau, Hoàng Gia Khiêm đến biệt thự Cielo khá sớm nhưng quản gia nói cô đã bỏ đi vào tối qua. Anh hỏi địa chỉ nhà cô và đến tìm thì cũng không gặp được. Hoang mang lang thang giữa những khu nhà mái thấp ở dọc bờ biển Cartagena, Hoàng Gia Khiêm vô định không biết giữa đất trời bao la này cô ấy đã đi đâu.
Thật ra Yên Di cũng không nhanh như vậy xin kịp visa của nước nào mà chỉ có thể đến Mĩ do hạn Visa vẫn còn. Hoàng Gia Khiêm cũng đoán được như vậy nhưng dù là nước MĨ hay Columbia thì cũng đều rộng lớn như nhau. Chân trời góc biển nếu vô duyên vô phận thì làm sao tìm ra?
Dù cho người đi điều tra, hỏi han khắp nơi thì cũng cần có thời gian. Hoàng Gia Khiêm không ngờ nhanh như vậy, Yên Di đã liên lạc với dì Thư. Vừa nhận được tin, Hoàng Gia Khiêm đã gác lại tất cả công việc, bay đến New York chờ Yên Di. Dì Thư chưa bao giờ thấy cậu chủ từ nhỏ đến lớn mình nuôi có lúc đứng ngồi không yên, cả buổi cứ nhìn ra ngoài cổng chờ chuông cửa. Đặc biệt là còn vì phụ nữ mà tâm thần bất định. Lúc đấy, dì Thư hiểu ý nên đã để Hoàng Gia Khiêm ra mở cổng.
Vừa nhìn thấy Hoàng Gia Khiêm, gương mặt Yên Di bỗng chốc thoáng đơ lại. Thời tiết của những ngày sắp Giáng Sinh ở New York có phần lạnh lẽo, cô đội một chiếc mũ len màu trắng, đeo găng tay đồng màu cầm chắc ổ bánh trong tay, lịch sự cúi chào anh rồi bước vào nhà. Hàng hoa tử đằng bên cửa sổ đã rụng đi, chỉ còn xơ xác lá vàng cùng vài cành cây khô quấn quanh ô cửa. Bên trong căn biệt thự nhỏ ấm áp với lò sưởi lớn từ phòng khách đang lách tách những âm thanh của củi đang cháy. Bên cạnh lò sưởi, một cây thông Giáng Sinh đẹp đẽ đang khoe mình kiêu hãnh vì những vật trang trí long lanh. Hoàng Gia Khiêm cởi áo khoác ra treo lên, tiện tay quay sang giúp Yên Di treo áo lên. Yên Di đưa áo khoác cho anh rồi vội rút tay về.
Hoàng Gia Khiêm cúi xuống lấy dép đi trong nhà đặt dưới chân Yên Di, cô khẽ mang dép vào bước về phía phòng khách nhìn ngắm một vòng. Nơi này trước đây đã từng là nơi cô rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô nghĩ rằng nó giống như là nhà của mình.
Sau ngày Hoàng Gia Khiêm đuổi cô đi, nơi này khi quay lại vẫn chỉ là một nơi xa lạ với cô. Người đàn ông này cũng vậy, cũng chỉ là một người xa lạ. Mọi lời hứa ngọt ngào hôm qua đã mãi là ký ức qua đường. Cuộc sống hiện tại với Yên Di mà nói chính là “rất hài lòng” cho nên, cô vẫn là bình thản khi đối mặt với anh.
Từ trong ánh mắt của Yên Di, Hoàng Gia Khiêm nhìn thấy sự hững hờ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, đặt hộp bánh trên bàn rồi từ tốn nói: “Đây là “black forest” tôi tự tay làm, vì là lần đầu tiên nên muốn đem đến tặng dì Thư. Nếu dì Thư không có ở nhà thì anh chuyển giúp tôi. Tôi xin phép.”
....
(C) Các tác phẩm được đăng tải trên website này có bản quyền thuộc về Hạc Giấy. Mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa, in ấn đều là vi phạm pháp luật của nước CHXHCN Việt Nam và Luật Bản Quyền Thế Giới.