Tinh Vân rướn người vòng tay ôm cổ anh trìu mến nói: “Chuyện gì cũng sẽ nghe theo chồng.”
Đoàn Nam Phong cúi xuống hôn lên khuôn trán căng bóng của vợ, thương yêu nói: “Anh chỉ muốn gắn em ở chặt bên người, như vậy mới thấy an tâm.”
Cô nhìn hắn cười cười rồi chu chu cái môi xinh đẹp ra nũng nịu: “Anh muốn gắn em ở bên người hả? Coi em là điện thoại chắc?”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền phì cười đáp lại: “Ước gì em như nàng Út trong ống tre, mỗi ngày đều có thể nằm trong tay áo của anh, lúc nhớ thì cho em nhảy múa trên bàn làm việc của anh. Tưởng tượng xem, em nhỏ xíu chạy qua chạy lại trên bàn làm việc rồi nhảy lên ôm lấy ngón tay anh, có lúc lại cố ôm cổ anh. Như vậy anh lúc nào cũng có thể ở bên em và tha hồ trêu chọc em.”
Hắn vừa nói vừa lấy ngón tay chạm vào chóp mũi tinh nghịch của nàng. Tinh Vân nhìn gương mặt điển trai của hắn mơ mộng thì không nhịn được cười. Anh cũng có lúc bông đùa chọc cho cô vui vẻ đến vậy. Thật là không nhìn ra.
Đoàn Nam Phong vốn đoán trước Lập Thế Khang sẽ ra tay trên người Tinh Vân cho nên mỗi bước anh đều hành động cẩn thận. Trưa hôm đấy, Đoàn Nam Phong đến văn phòng đón Tinh Vân đi ăn trưa. Khi thức ăn được dọn ra bàn, Tinh Vân bụng đói sôi lên liền cầm dao nĩa lên ăn nhưng Đoàn Nam Phong liền chặn lại. Anh ra hiệu cho trợ lý mang đến một chiếc lồng chứa vài con chuột. Tinh Vân nhìn thấy họ mang đám chuột đến thì hơi hoảng loạn, cô đưa mắt nhìn Đoàn Nam Phong dò hỏi.
Anh nghiêm mặt cắt một ít thức ăn từ đĩa của cô ném cho mấy con chuột. Mấy con chuột chạy đến ăn xong liền ngã ra chết tươi. Tinh Vân nhìn thấy thì lưỡi liên tục rung lên, hai mắt sững sờ bất động, gương mặt trắng bệch, hai tay run rẩy nắm chặt tay chồng.
Đoàn Nam Phong cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh chậm rãi bước sang chỗ cô ngồi, đưa tay ôm cô vào lòng. Anh nghe rõ nhịp tim của vợ mình vì sợ hãi mà đập liên hồi. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu Tinh Vân, bàn tay khẽ vuốt tóc để trấn an tinh thần cô.
Từ khi bắt đầu yêu Tinh Vân, anh đã biết người phụ nữ này sẽ trở thành điểm yếu suốt đời của anh. Lập Thế Khang thừa thông minh để biết được điểm yếu của anh ở đâu mà ra tay. Cho nên, nếu Tinh Vân không chết, hắn tuyệt đối không buông tay. Nghĩ đến đây, nắm tay của Đoàn Nam Phong siết chặt. Gân tay hiện lên rõ ràng, hai mắt cũng vì giận mà đỏ au, lạnh giọng truyền lệnh xuống: “Điều tra vụ này, giết không tha.”
Sau sự việc hôm đó, Tinh Vân cả ngày hoảng sợ, đi đâu làm gì cũng lo lắng. Mỗi khi cô ăn uống cái gì cũng phải thử độc. Lúc nào cô cũng có cảm giác có ai đó đang núp từ xa ngắm bắn mình. Kiểu hành hạ tinh thần này khiến cô nghẹt thở đến độ sa sút tinh thần và thể lực.
Đoàn Nam Phong biết trước đây cô từng bị trầm cảm cho nên nếu kéo dài tình trạng này sớm muộn cô cũng phát điên. Nghĩ đến đây hai mắt anh tràn ngập lo sợ. Nếu Tinh Vân thật sự phát điên, anh phải làm sao đây? Muộn phiền tầng tầng lớp lớp vây quanh anh như kẽm gai trói chặt trái tim đến ứa máu. Anh không thể để Tinh Vân gặp chuyện, càng không để nàng muộn phiền căng thẳng cho nên đã bàn bạc với ông ngoại Tinh Vân về việc quay lại giữ chức chủ tịch của Hoàng Thiên để cô nghỉ ngơi.
Ông ngoại Tinh Vân cả đời lao lực, cuối đời khó lắm mới được sống cùng bà Nhã Miên cho nên dù muốn giúp cháu thì cũng không ra mặt. Cuối cùng thì bà Kim Minh mẹ của Tinh Vân đành giữ trọng trách này, lên nắm quyền ở Hoàng Thiên. Tinh Vân không hiểu sao chồng mình an bày như vậy nhưng vì tin anh, cô liền nghe theo mọi sự sắp xếp của anh.
Mặt khác, Đoàn Nam Phong bắt đầu “ăn miếng trả miếng” với Lập Thế Khang. Từ trong hắc đạo, những cuộc thanh trừ và đánh cướp địa bàn buôn bán vũ khí bắt đầu nổ ra. Lập Thế Khang lấy của anh một con tốt, anh sẽ lấy lại một con xe. Nếu anh mất đi một con pháo, anh sẽ lấy lại một con mã. Nếu mất một con tượng, anh sẽ chặn đứng tướng của Lập Thế Khang.
Từ phía tập đoàn Việt Lập, Đoàn Nam Phong cũng ra tay cướp đi nhiều dự án của hắn. Mặc dù cũng bị hắn đánh cho nhiều cú đau nhưng tiềm lực của nhà Cao - Hoàng là hậu thuẫn lớn của Đoàn Nam Phong.
“Lập Thế Khang, tao khuyên mày nên dừng tay lại đi. Mày vất vả như vậy mới có thể làm đương gia của nhà họ Lập. Đừng để cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lập vì mày mà tan nát.”
Đoàn Nam Phong không nhanh không chậm nói vào ống nghe điện thoại. Anh ngồi trong văn phòng trên tầng cao nhất của Đoàn Thị, bên ngoài là những áng mây bồng bềnh trôi bao bọc xung quanh. Anh hướng mắt về những tòa nhà chọc trời khác của Los Angeles. Để ngồi vào vị trí này, anh đã bỏ ra không ít trí lực. Cho nên anh vẫn là muốn chọn giải pháp ôn hòa để duy trì vị trí cao nhất trong thương giới nhưng mà Lập Thế Khang lại chọc đến Tinh Vân khiến Đoàn Nam Phong phải bất chấp mọi thứ đối đầu với hắn.
Đầu dây bên kia, Lập Thế Khang nhếch môi cười ngạo nghễ, giọng hắn cũng từng chữ lạnh giá: “Đoàn Nam Phong, tao đã chọc vào người phụ nữ của mày rồi sao? Cho nên khiến mày không tiếc nhìn nền kinh tế nước Mĩ đang ngày càng suy thoái mà vẫn lao đầu vào đấu với tao.”
Lập Thế Khang ngừng một chút liền nói tiếp. Đoàn Nam Phong nghe ra trong giọng hắn có phần bất cần và cô đơn: “Đừng tưởng mày là vua trong trò chơi này. Vì Amy, tao cái gì cũng không cần, bao gồm gia nghiệp trăm năm của nhà họ Lập. Mày muốn tao bỏ cuộc sao? Không đời nào. Amy đã chết, vợ mày cũng phải chôn theo. Haha...”
Nói đến đây hắn lại cười lớn. Giọng cười càng ngày càng thê lương cho đến khi tiếng cười ngừng thì tim hắn cũng nhói đau buốt giá. Tấm hình của Amy vẫn nằm trên bàn làm việc của hắn bao năm qua. Cô không cười, chưa bao giờ thực sự biết cười nhưng cứ khiến hắn không khống chế được mà yêu đến mê muội.
Gương mặt lạnh của Đoàn Nam Phong hiện lên một tia u ám. Ngày nào không diệt trừ Lập Thế Khang thì anh không thể an tâm vợ mình sẽ bình an. Từ khi Lập Thế Khang chính thức hành động thì mạng sống của Tinh Vân như “chỉ mành treo chuông”. Mỗi bước cô đi, mỗi việc cô làm đều lo trước sợ sau. Đoàn Nam Phong không muốn nhìn Tinh Vân như vậy, anh muốn cô có một cuộc sống an bình nhưng từ khi yêu anh, cô chưa từng có được cuộc sống bình thường. Vì ở bên anh mà cô trở thành tâm điểm của rất nhiều đối tượng, gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng cô chưa từng một lời oán trách hay hối hận.