“Có khi nào anh trai em và mọi ngươi đã bị cảnh sát Libya bắt giữ không?” - Đoàn Nam Phương băn khoăn hỏi Lâm Cát Vũ.
Lâm Cát Vũ lắc đầu nói: “Không có khả năng này bởi vì nếu bị cảnh sát bắt giữ thì họ phải liên lạc về Mĩ ngay để người thân đến bảo lãnh về nước. Không lý nào năm ngày rồi vẫn không có tin tức.”
Đoàn Nam Phương chậc lưỡi nói: “Nếu mất tích trên sa mạc trong thời gian dài như vậy thì khả năng sống sót quả thật rất thấp.”
Lâm Cát Vũ liền nói: “Cho nên chúng ta phải gấp rút đi tìm họ tránh thời gian mất tích quá lâu.”
Đoàn Nam Phương liền nói: “Đúng vậy, chúng ta mau triển khai kế hoạch đi đến khu vực biên giới Libya đi.”
Lâm Cát Vũ gật đầu đáp: “Được, anh sẽ lên mạng tìm hiểu về khu vực này và liên lạc với ba anh để lấy danh nghĩa của Lâm Thị đứng ra thuê trực thăng đi tìm anh trai em.”
Nhờ vào máy tính có kết nối internet ở khách sạn mà mấy hôm nay Lâm Cát Vũ có thể dễ dàng làm thủ tục xin cấp lại giấy tờ và thẻ ngân hàng. Đồng thời lúc đó, Đoàn Nam Phương cũng lên mạng tìm hiểu về khu vực này. Cô càng lo lắng hơn khi biết được tình hình Libya hiện nay đang gặp bất ổn chính trị. Xã hội hỗn loạn khiến cho nhiều băng nhóm tội phạm và bọn hôi của hoạt động mạnh mẽ một cách ngang nhiên. Tuy vậy, cô vẫn đánh liều quyết định đến đó để mong tìm được anh chị của mình.
Cùng khoảng thời gian ấy, Lâm Thanh ở Los Angeles cũng gọi điện đến nhà họ Lâm để tìm Lâm Thiên Vũ. Ngay khi nghe được giọng của Lâm Thiên Vũ, Lâm Thanh mới thôi ngờ vực lời của Trần Khải Nam.
“Lâm tổng, là ngài thật sao?” - Lâm Thanh lần nữa hỏi lại để xác nhận.
Lâm Thiên Vũ nghe xong câu hỏi liền nói: “Bật sang chế độ video để nhìn cho rõ.”
Lâm Thanh nghe lời liền làm theo, đưa tay gạt màn hình chuyển sang chế độ video. Nhìn thấy gương mặt của Lâm Thiên Vũ, anh mới thôi hoài nghi. Một chút lắng đọng rồi như không kiềm nổi liền bật cười. Gương mặt Lâm Thanh thể hiện niềm hạnh phúc khi gặp lại được người anh em thân thiết tưởng chừng không thể nào gặp lại.
“Lâm tổng, đúng thật là anh rồi.” - Lâm Thanh kêu lên.
Lâm Thiên Vũ nhếch môi cười nói: “Phải, là tôi đây. Lúc tôi quay lại thì thằng chủ của các cậu lại trốn đâu mất. Nó đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi có phải không?”
Lâm Thanh nghe ra cái giọng điệu quen thuộc của Lâm Thiên Vũ thì liền cười nói: “Tối qua lúc Khải Nam quay về Los Angeles nói chuyện này với tôi thì tôi còn ngờ vực. Nay nhìn thấy anh rồi thì tôi mới dám tin.”
Lâm Thiên Vũ nhướng mày nói: “Nghe ba tôi nói, thời gian qua nhờ có cậu mà Cát Vũ có thể thuận lợi chiếm được sự ủng hộ của cổ đông để lên làm tổng tài thay tôi. Ân tình này chờ khi gặp tôi sẽ không để cậu thiệt thòi.”
Lâm Thanh cười nói: “Lâm tổng anh lúc nào cũng hào sảng như vậy. Việc giúp cậu Cát Vũ lên làm tổng tài là chỉ thị của sếp, tôi không dám thất trách.”
Lâm Thiên Vũ cười cười nhướng mày nói: “Thằng chủ của các cậu tu miếu nào mà có được thuộc hạ tốt như vậy? Chỉ tôi đến đó xin quẻ đi.”
Lâm Thanh nghe xong liền phì cười. Sau một lúc hàn huyên, Lâm Thanh liền quay lại vấn đề chính: “Tin tức cô Nam Phương và cậu Cát Vũ mất tích ở sa mạc đã được phong tỏa bảy ngày rồi. E rằng không thể tiếp tục giấu giếm tin này nữa. Đến hôm nay chúng tôi vẫn chưa liên lạc được với tổng tài để có kế sách tiếp theo. Mà chuyện này lại ảnh hưởng đến Lâm Thị cho nên tôi phải gọi để xin ý kiến của Lâm tổng ngài.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền bình thản nói: “Có gì phải băn khoăn, ngày hôm qua Cát Vũ đã gọi về công ty nhờ thư ký giúp nó bôổ sung thông tin để làm lại giấy tờ tùy thân bay về Mĩ. Cô hai nhà các cậu cũng không bị làm sao cả. Tin tức này không cần cố gắng giữ nữa, cứ nói là hai người họ bị mất giấy tờ nên tạm thời chưa về Mĩ được. Đại sứ quán Mĩ ở Ai Cập sẽ tự có công văn xác nhận chuyện này với truyền thông.”
Lâm Thanh nghe tin bình an của Đoàn Nam Phương và Lâm Cát Vũ thì liền thấy nhẹ người. Tảng đá mấy hôm nay trong lòng anh cũng được di dời đi. Chỉ có điều tảng đá này di chuyển chưa bao lâu thì tảng đá khác lại rơi xuống.
- --
Mong các tình yêu tiếp tục ủng hộ bằng cách bấm like thả tim ạ. Hạc Giấy đã nhận được tiền thưởng của các bạn rồi. Cám ơn các bạn nhiều nhiêu lắm lắm. Chụt chụt!