...
Cùng lúc đó, bản thân của Lập Thế Khang cũng nhận được những tấm ảnh mà mình không mong muốn. Hình ảnh Lâm Cát Vũ cởi áo khoác che mưa cho Dorothy khiến máu nóng của anh sôi trào. Mới hơn nửa tháng dưỡng thương không ra ngoài thì bạn gái lại bị cái tên tình địch cũ cưỡm mất, ai nhìn không tức điên lên?
“Lâm Cát Vũ, rốt cuộc mày muốn sao đây?” - Lập Thế Khang nghiến răng rầm lên.
Từ bên ngoài, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên, người trợ lý theo hiệu lệnh mở cửa bước vào.
“Thưa ngài, phía cảnh sát lại cho người đến kiểm tra công ty chúng ta.”
Lập Thế Khang ngồi trên ghế xoay, bàn tay cầm bút khẽ nhịp xuôống bàn, hỏi lại: “Có tìm được gì không?”
“Thưa không.” - Người trợ lý cúi đầu nói.
Thấy Lập Thế Khang khẽ gật đầu, người trợ lý lại nói thêm: “ Nhưng... bọn họ muốn gặp ngài.”
Lập Thế Khang nhếch môi cười nhẹ rồi ra lậnh: “Nói luật sư đại diện củaa tôi đến gặp họ. Bọn cảnh sát đó chưa đủ tư cách gặp mặt tôi.”
“Thưa hiểu.” - Người trợ lý cúi đầu đáp.
Lập Thế Khang đưa tay nhìn đồng hồ, kim ngắn và kim dài đều chỉ số năm, anh liền lên tiếng: “Chuẩn bị xe cho tôi đến Dora Florist.”
Người trợ lý mỉm cười gật đầu rồi hỏi thâm: “Thưa, hôm nay có cần sắp xếp vệ sĩ hay không?”
Lập Thế Khang liền đáp gọn: “Cho Mia đi cùng.”
...
Cửa hàng hoa Dora Florist vẫn như mọi ngày, buôn bán thuận lợi, khách hàng từng đợt thay nhau ra vào. Dorothy ở trong cửa hàng ai sai gì làm đó. Lúc chạy ra tính tiền, khi thì mang giấy và ruy-băng vào cho mẹ và các chị để họ gói hoa cho khách.
Lưu Uyển Linh tuy là học viên nhưng sau giờ học cũng ở lại cửa hàng phụ giúp bà Dora và mọi người để học thêm nhiều kinh nghiệm. Đối với cô mà nói thì về nhà sớm cũng rất buồn chán cho nên ngoài giờ cho hai con thỏ ăn cô thường ít khi chạy về nhà.
Giữa lúc Dorothy đang lăng xăng mang giấy và ruy- băng vào bên trong phòng gói hoa cho mẹ thì Lập thế Khang xuất hiện. Gương mặt anh mười phần giận dỗi, mười phần lạnh lùng, đưa tay túm lấy khuỷu tay của Dorothy.
Dorothy vốn rất ngây thơ và v tư cho nên vừa nhìn thấy bạn trai sau hơn nửa tháng không gặp thì liền mừng rỡ đặt hết đồ trên tay xuống mà ôm lấy anh, phấn khởi nói: “Anh đi công tác về rồi sao? Em thật nhớ anh.”
Lập Thế Khang đang khó chịu chuyện cô sánh vai cùng Lâm Cát Vũ, muốn đến đây hỏi cô nhưng khi thấy Dorothy như vậy thì anh cũng dịu giọng: “Anh muốn gặp em một chút có tiện không?”
Dorothy khônôg nghĩ nhiều liền gật gật đầu rồi cởi chiệc tạp dề màu xanh ra đem cất. Trước khi đi, cô không quên chạy ù vào phòng xin phép mẹ. Bà Dora đang bận cho nên liền ừ cho qua chuyện. Thấy mẹ đồng ý, Dorothy liền vèo một cái chạy ra ngoài cặp tay Lập Thế Khang, nũng nịu nói: “Đi thôi.”
Lập thế Khang nhìn cô, cố nặn ra một nụ cười rồi quay vào nhà chào bà Dora. Bà Dora đang dở tay bó hoa cũng ngẩng lên mỉm cười nói: “Hai đứa cứ đi chơi cho thoải mái. Mấy hôm con đi công tác, Dorothy rất nhớ con.”
Lập Thế Khang mỉm cười rồi lễ phép cúi đầu quay đi. Mia đứng ở phía cửa, nhìn thấy mọi chuyện diễn ra mà không tin được vào mắt mình. Ông chủ cô sau khi xem những tấm hình cô gửi không những không chia tay với Dorothy mà còn dịu dàng với cô ấy và người nhà cô ấy như vậy sao?”
Dorothy nhìn thấy sự xuất hiện của Mia thì liền tròn mắt kinh ngạc hỏi Lập Thế Khang: “Cô ấy là ai?”
Lập Thế Khang mỉm cười nói: “Cô ấy là vệ sĩ riêng của anh. Cô ấy sẽ theo để bảo vệ chúng ta.”
Dorothy cảm thấy chuyện Lập Thế Khang giữ một cô gái kè kè bên cạnh thì có gì đó không ổn nhưng cô cũng không dám có ý kiến gì, chỉ gật đầu cho qua.
Lúc bước lên xe, Dorothy mới hỏi anh: “Thế Khang, chúng ta đi đâu ăn tối?”
“Nhà anh.” - Lập Thế Khang đáp gọn.
Dorothy á lên một tiếng rồi hạ giọng lí nhí hỏi dò: “Đến nhà anh có phải là sẽ gặp ba mẹ anh không? Anh chị em rồi họ hàng nữa hả?”
Lập Thế Khang nhếch môi cười, bàn tay nhẹ nhàng cầm tay cô xoa nắn, ung dung đáp: “Nhà anh chỉ có mình anh.”
Dorothy tròn mắt nhìn anh, ngây ngô hỏi lại: “Vậy bình thường ai nấu cơm cho anh ăn?”
“Không phải qua nhà em ăn ké hay sao?” - Lập thế Khang hỏi ngược lại.
“Ừ nhỉ.” - Dorothy chu chu cái môi xinh đẹp của mình ra rồi gật gật cái đầu, nhìn qua vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Lập thế Khang không kiềm được liền quay sang hôn lên môi cô. Ánh mắt Mia đang nhìn ngó chung quanh, giây phút này cũng dừng lại trên kính chiếu hậu. Cõi lòng tan nát.
Lập Thế Khang nhẹ buông cánh môi Dorothy ra, lạnh lùng hỏi: “Em có biết em làm sai gì hay không?”
Dorothy khẽ lắc đầu, ngơ ngác như một con nai vô tội nhìn bạn trai của mình. Lập Thế Khang nhếch môi mỏng, chậm rãi nói: “Một chút sẽ xử lý em sao.”