“Số lượng?” - Đoàn Nam Phong nhíu mày, ngắn gọn hỏi lại.
“Khoảng một trung đội.” - Người báo tin đáp lại.
“Biết rồi.” - Đoàn Nam Phong trả lời sau đó tắt cái vòng trên tay.
Anh quay ra nhìn mọi người ra lệnh: “Đối phương có khoảng ba mươi người, chúng sẽ chia ra ba tốp để tiến tới đây.”
Ánh nhìn của Đoàn Nam Phong liền chuyển sang Michael hạ lệnh: “ Michael dẫn đầu một nhóm đi về hướng Tây.”
Michael liền hô dứt khoát: “Rõ!”
Sau đó Đoàn Nam Phong lại nhìn qua Trần Khải Nam ra lệnh: “Cậu dẫn một nhóm đi về hướng Đông.”
Anh quay sang nhìn những người còn lại, đưa ra mệnh lệnh: “Những người còn lại đi theo tôi về hướng Bắc. Gặp biến cố lập tức ra tay. Sau khi yên tĩnh sẽ liên lạc lại với nhau.”
Tất cả gật đầu tuân theo mệnh lệnh rồi liền nhanh chóng thu dọn lều trại. Thức ăn và rác thải cũng được thu gọn và bỏ hết vào túi đeo lên vai. Họ quyết không lưu lại dấu vết gì nhưng giữa khu rừng hoang sơ này bởi chỉ cần có người đi qua thì liền sẽ lưu lại dấu vết.
Lính biên phòng của Peru có nhiều năm kinh nghiệm thực chiến, cũng là bậc tinh anh chứ không phải loại không có năng lực. Mặc dù vũ khí của họ không hiện đại như vũ khí của Đoàn Nam Phong nhưng để tóm bắt những kẻ vượt biên hay gây rối an ninh thì không phải chuyện khó. Họ mang đến một trung đội vào rừng tức là họ cũng đoán biết được số người đốt lửa đêm qua không dưới một trăm. Cả trung đội tác chiến khống chế một trăm dân thường là chuyện dễ như trở bàn tay, không cần bàn cãi.
Tinh Vân chỉ nghĩ đến việc vượt qua ải của lính biên phòng thôi cũng đã thấy ớn lạnh. Vết thương trên cổ cô hôm qua vẫn chưa khỏi. Vì cổ của cô bị ma sát với da rắn quá lâu nên đã để lại vết hằn rất sâu. Đoàn Nam Phong mặc dù đã rửa vết thương và băng lại cho cô nhưng cô luôn cảm giác cái đầu này không phải của mình. Cái đầu cứ như đang được gắn tạm trên cổ của cô vậy. Chốc chốc cô lại lấy tay sờ sờ để biết chắc nó còn nằm trên cổ chứ chưa đứt lìa.
Đoàn Nam Phong mặc dù rất căng thẳng nhưng anh luôn để mắt đến vợ mình. Thấy cô khó chịu anh liền hỏi: “Em còn đau sao?”
Tinh Vân khẽ gật đầu, nhưng ngay tức khắc lại nhăn mặt “á!” lên một tiếng. Cả gật đầu cũng đau đớn như vậy, đúng là khổ tận mạng.
Đoàn Nam Phong thấy cô la hơi to liền ra hiệu cho cô nhỏ giọng lại. Bọn họ đi chầm chậm được một quãng tầm hai cây số liền dừng lại nấp vào.
Lâm Thiên Vũ thì dẫn một nhóm khác nấp về một phía. Còn Đoàn Nam Phong và Tinh Vân lại cùng một nhóm khác nấp về bên còn lại.
Bộ đội biên phòng ở phía sau cũng chia ra thành ba tiểu đội đi về ba hướng, chầm chậm tìm ra bọn họ. Những cây súng hãm thanh nhanh chóng được đặt sát mang tai, hơi thở cũng bị ép đến mức thấp nhất. Trong bụi rậm um tùm, Tinh Vân nghe thấy tiếng súng ở phía xa. Cô đoán một trong hai nhóm của Michael và Trần Khải Nam đã bị lộ cho nên đành đấu súng với lính biên phòng.
Hai nhóm còn lại của lính biên phòng nghe thấy tiếng súng cũng liền chạy theo ứng cứu đồng đội. Cho nên tạm thời nhóm của Tinh Vân được an toàn, cô khẽ lây cánh tay Đoàn Nam Phong hỏi nhỏ: “Anh không đi ứng cứu bọn họ sao? Lỡ bọn họ bị bắt?”
Đoàn Nam Phong vừa nghe thấy tiếng súng thì đoán ngay được phương hướng và biết được nhóm nào đang gặp nạn. Anh nhắm mắt chậm rãi lắc đầu: “Nếu đi cứu bọn họ, tất cả chúng ta sẽ bị bắt. Hơn nữa Michael có mang theo rất nhiều lựu đạn. Anh ta sẽ biết cách giúp cả nhóm thoát thân.”
Tinh Vân không biết có thể tin là bọn người Michael sẽ thoát thân được hay không nhưng ngoài nghe theo Đoàn Nam Phong thì cô cũng không biết làm gì hơn. Nhóm của bọn họ lúc này lại mở bản đồ chỉ dẫn ra xem và lần theo dấu vết của vương triều Inca.
Sau khi lính biên phòng đuổi theo nhóm của Michael, Trần Khải Nam liền theo hướng Bắc tới hội họp với nhóm của Đoàn Nam Phong. Như lời của Đoàn Nam Phong dự đoán, sau khi nhóm của họ đi được hơn một cây số thì nghe thấy tiếng nổ của lựu đạn. Hỏa lực không hề nhỏ chút nào.
....
(các bạn đang đọc truyện tại Mangatoon. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)