Nữ vương nhìn qua Lâm Thiên Vũ như chơ đợi lơi thông dịch, sau khi anh dịch lại cho cô thì nữ vương liền lắc đầu nói: “Không sao, con không sao. Cuộc sống ở đó cũng rất vui. Chắc do con nhớ vương tử cho nên ăn không ngon.”
Bà Sofia sau khi nghe Lâm Thiên Vũ dịch lại thì liền mỉm cười nói: “Mẹ có mang vương tử đến cho các con đây. Thằng bé đang ở ngoài xe cùng với dì của Sisa.”
Nữ vương nghe Lâm Thiên Vũ dịch lại câu này thì hai mắt liền sáng rỡ lên, vui vẻ nói: “Chắc vương tử đã lớn hơn nhiều rồi.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền nói:”Nó từ ngón tay út lớn được bằng ngón áp út.”
Nữ vương nghe xong thì liền bất mãn nói: “Đã nửa tháng rồi chắc chắn phải rất lớn.”
Lâm Thiên Vũ lại cười nói: “Ngốc quá, mới nửa tháng thì lớn được bao nhiêu.”
Hai người vừa đi ra khỏi cổng của phòng chờ vừa nói cho đến khi họ bước vào trong chiếc xe Limousine thì đã gặp được mặt của con trai mình. Trong chiếc xe rộng lớn sang trọng với nội thất cao cấp, vương tử của hai người vẫn đang nhắm nghiền mắt ngủ say trong chiếc lồng bảo vệ.
Bà Sofia mỉm cười nói: “Mẹ mang theo bác sĩ và y tá từ New York bay qua đây để bảo đảm an toàn cho thằng bé. Nhìn xem, thằng bé ngủ rất say.”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười nhìn con rồi quay mặt qua nói với vợ: “Ở Los Angeles chúng ta cũng có nhà cho nên tạm thời mình sẽ ở lại đó, khi nào thư thả sẽ quay về New York.”
Nữ vương mỉm cười gật đầu rồi hỏi lại: “Vậy em trai anh có về cùng chúng ta hay không?”
Nữ vương vừa hỏi xong, Lâm Thiên Vũ liên nói: “Em không nhắc thì tí nữa anh cũng quên luôn nó.”
Bà Sofia đưa mắt nhìn ra bên ngoài tìm kiếm rồi quay lại nói với Lâm Thiên Vũ: “Lúc nãy mẹ vừa thấy Cát Vũ nhưng chưa kịp gọi thi nó đã chạy theo Nam Phương.”
Ông Lâm Chấn Thiên cười cười nói: “Nó có ở bên nhà họ Đoàn thì cũng có khác gì ở nhà chúng ta đâu.”
Nói xong ông liền ấn nút gọi tài xế: “Tài xế, cho xe chạy đi.”
Lâm Cát Vũ vừa sắp xếp cho Nam Phương lên xe thì cũng liền chạy sang xe của nhà mình nhưng anh vừa chạy đến thì thấy chiếc xe đã chạy đi mất rồi.
Anh chạy theo gọi lớn: “Ba mẹ chờ con với.”
Ba mẹ anh nhìn thấy nhưng không thèm dừng lại. Bà Sofia quay qua nói với chồng: “Chúng ta làm vậy có quá đáng không?”
Ông Chấn Thiên liên nói: “Không tạo điều kiện cho tụi nó sinh cháu cho chúng ta bồng mới là quá đáng đó.”
“Ặc...” - Lâm Thiên Vũ nghe xong liền sặc nước.
Đoạn anh lại trêu ba mình: “Chủ tịch Lâm, ngài đúng là sát thủ thương trường, thấu tình đạt lý như vậy quả là hiếm có.”
Bà Sofia nghe xong cũng được dịp cười như được mùa. Sau khi nữ vương nghe dịch lại hết đoạn hội thoại cũng liền che miệng cười. Không khí vui vẻ phút chốc lan ra khắp chiếc xe hơi sang trọng có nội thất cao cấp của nhà họ Lâm.
Đoàn Nam Phong thấy Lâm Cát Vũ đứng chỏng chơ nhìn theo chiếc xe Limousine của nhà họ Lâm chạy đi thì anh liền vỗ vai Lâm Cát Vũ, ôn tồn nói: “Về nhà họ Đoàn thôi. Ba mẹ của em chắc muốn cho cậu hai nhà họ Lâm ở rể nhà anh rồi.”
Lâm Cát Vũ tiu nghỉu nói: “Thật là... không hiểu nổi ba mẹ em.”
Sau đó anh liền quay lưng đi về phía chiếc xe Limousine dài rộng của nhà họ Đoàn rồi cùng Nam Phương về nhà cô ở rể. Bà nội của Đoàn Nam Phương thấy vậy liền tủm tỉm cười, nói đi nói lại một câu: “Tốt! Thật tốt quá rồi!”
Phía cổng sân bay, Lâm Thanh và Lưu Uyển Linh hành lý gọn nhẹ cũng đang đứng chờ xe taxi. Lưu Uyển Linh buồn bã nói: “Hai đứa trẻ mồ côi như chúng ta dù có đi hay về cũng không có ai quan tâm cả.”