Đoàn Nam Phong nghĩ mãi vẫn chưa có được đáp án thì đoàn xe của Đoàn Thị đã an toàn xuống được chân đồi và chuẩn bị lao ra đường quốc lộ. Đúng lúc này, đoàn xe của Lập Thế Khang liền lao nhanh lên phía trước chặn đầu đoàn xe của anh lại.
Đoàn Nam Phong biết vụ này không thể yên được với Lập Thế Khang cho nên anh liền mở cửa bước xuống xe mặt đối mặt với Lập Thế Khang.
Ánh mắt của Lập Thế Khang lúc này đỏ hoe, hơi nước ẩm ướt trong tròng mắt anh vẫn chưa kịp khô, đau thương dường như chưa kịp bay đi. Ánh đèn đường lúc nửa đêm vàng vọt chập choạng nhưng Đoàn Nam Phong vẫn nhìn thấy rõ ràng tất cả những yếu đuối của Lập Thế Khang. Anh biết hắn đau xót cho Amy nhưng chuyện này anh cũng không biết phải làm sao.
Chưa kịp chờ Đoàn Nam Phong phản ứng, Lập Thế Khang đã lao nhanh tới chộp lấy cổ áo của anh kéo về phía mình rồi lớn giọng hỏi: “Thằng khốn, tại sao mày không giữ chữ tín?”
Đoàn Nam Phong chưa kịp phân bua hay giãi bày thì Lập Thế Khang đã lớn giọng chất vấn: “Tại sao mày lại giết chết Amy? Vì sao? Tại vì sao?”
Giọng nói của anh càng ngày càng gắt lên nhưng trong tiếng thét ấy có không ít bi thương. Đoàn Nam Phong biết Lập Thế Khang đang xúc động cho nên chỉ im lặng để cho anh trút giận. Đến cuối cùng, Đoàn Nam Phong chỉ nhẹ giọng nói một câu trước khi rời đi: “Chuyện này không phải do tao làm.”
Lập Thế Khang nhắm chặt hai mắt, hít một hơi dài rồi rút khẩu súng ra chĩa vào đầu Đoàn Nam Phong, lạnh lùng hỏi: “Amy chết đi rồi, mày chỉ nói một câu nhẹ như vậy sao?”
Nói xong anh liền lên đạn chuẩn bị bóp cò nhưng thủ hạ của Đoàn Nam Phong đã bước ra che chắn cho anh. Thủ hạ của Lập Thế Khang cũng nói nhỏ vào tai anh rằng: “Cậu chủ, vụ tai nạn này ảnh hưởng đến nhà máy phát điện của bang California cho nên cảnh sát sẽ rất mau đến đây.”
Lập Thế Khang biết ngụ ý của thuộc hạ. Phía trước anh còn có cả gia nghiệp phải gánh vác. Còn có tính mạng của bao nhiêu người anh em đi theo mình. Mỗi một quyết định của anh không thể nào chỉ có ích kỷ của bản thân. Cho nên, anh đành cúi đầu thu về khẩu súng.
Lập Thế Khang quay đi, trước khi rời đi, anh không quên nói một câu cảnh cáo bằng giọng hắc ám: “Đoàn Nam Phong, tao nhất định sẽ bắt mày nếm trải cảm giác mất đi người phụ nữ mình yêu thương nhất. Để xem lúc đó mày còn có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy nữa hay không?”
Trong chiếc xe hơi màu đen sang trọng, Lập Thế Khang nắm chặt chiếc hộp chứa mẫu virus WTv2556 trong bàn tay rồi nhẹ nhàng hạ lệnh: “Bất kể dùng cách nào cũng phải đưa được mẫu virus này vào người của vị hôn thê hắn. Tuy nhiên, đừng cho cô ta chết vội. Tôi muốn cô ta chết vào lúc mà tôi cần.”
Ánh mắt người thủ hạ có hơi hoảng khi nghe mệnh lệnh này nhưng vẫn không dám trái lệnh. Anh liền gật đầu đón nhận chiếc hộp của Lập Thế Khang đưa cho.
“Đoàn Nam Phong, hãy xem như đây là quà cưới của mày đi.” - Nói đến đây, khóe môi anh nhếch lên kéo ra một đường cong quỷ dị ghê người.
Lúc xe của Lâm Thiên Vũ xuống được chân đồi cũng là lúc xe của Lập Thế Khang vừa lao đi. Chiếc xe vừa ngừng lại, Lâm Cát Vũ vội vã mở cửa bước xuống xe kéo theo tay của anh mình trong chiếc còng rắn chắc.
Câu đầu tiên anh lên tiếng khi gặp Đoàn Nam Phong đó là: “Vì sao anh phải bắt Amy?”
Đoàn Nam Phong thực sự mệt mỏi khi rắc rối liên tục đến. Anh liền xẵng giọng quát lại: “Cô ta đến ăn cắp mẫu virus triệu đô của tôi, phá nát phòng thí nghiệm của tôi, giết chết rất nhiều người của tôi thì tôi liệu có nên bắt cô ta lại hay không? Cậu nói đi.”
Lâm Cát Vũ cũng nóng giận không kém, anh liền nhìn về phía đồi chong chóng quát lớn: “Anh bắt cô ấy thì thôi, tại sao phải ra tay giết chết cô ấy?”
- --
Hi các bạn, vui lòng cho Hạc hỏi: các bạn có nhận được thông báo khi Hạc đăng chương mới không á?