“Vâng thưa mẹ, bọn con đã vui vẻ trở lại. Đám cưới tháng sau vẫn tiến hành như cũ. Vợ con chỉ làm nũng muốn con đi nấu ăn thôi.” - Đoàn Nam Phong vừa nói vừa nhìn Tinh Vân mím môi cười cô đang làm “người tiền sử” quấn kén trong chăn bông.
Tinh Vân đang tỏ thái độ gào lên nhưng không dám cất thành tiếng vì cô chỉ sợ chưa gặp ba mẹ thì cô đã bị hắn thủ tiêu. Bởi vì chuyện này nói gì thì cũng là do cô gây sự với hắn trước. Lỡ hắn lên cơn cuồng phát, “hiếp trước giết sau” thì cô phải làm sao? Huhu...
“Mẹ nghe có vẻ Tinh Vân không vui. Con cho mẹ nói chuyện với con bé đi.” - Bà Minh khéo léo nói.
Đoàn Nam Phong đưa điện thoại cho cô, hắn không quên ngồi bên cạnh vòng tay ôm eo cô, hai tay liên tục hoạt động đến các điểm nhạy cảm của nàng khiến nàng không biết nên cười hay nên mếu nữa. Chỉ ráng cắn răng nuốt giận.
“Tinh Vân, không cần nói gì hết, mẹ hỏi còn con chỉ cần nói có hoặc không thôi.” - Bà Minh nhẹ nhàng nhưng cương quyết nói với cô.
“Dạ, mẹ!” - Tinh Vân nghe vậy rồi lấy tay gạt tay hắn ra nhưng người nào đó còn manh động hơn đè nàng xuống giường hôn hít.
“Có phải Nam Phong ép buộc con không?” - Bà Minh hỏi một cău đánh trúng ngay vấn đề.
Tinh Vân im lặng nhìn qua hắn, gương mặt hắn vẫn đang say mê hôn hít cơ thể nàng.
Thấy Tinh Vân không trả lời, bà Minh liền trấn an con: “Không cần sợ, có mẹ đây.”
“Không... không phải... anh ấy không ép con gì cả.” - Tinh Vân vừa nói vừa nhìn hắn.
Bà Minh nghe xong liền hỏi: “Con có muốn ba mẹ bay về ngay không? Chuyên cơ của Hoàng Thiên vẫn làm việc trong những ngày này.”
“Không... không cần... ba mẹ cứ đi chơi đi.” Tinh Vân nhìn Đoàn Nam Phong rồi liên tục lắc đầu phủ nhận. Lúc này hắn lại lần nữa đi vào trong nàng. Hoàn cảnh dở khóc dở cười này khiến nàng không biết phải làm sao nữa.
Bà Minh nghe động tĩnh liền hiểu chuyện nhưng Tinh Vân vẫn một mực bao che cho hắn khiến bà chỉ còn biết thở dài nói: “Con đường này là do con chọn, sau này đừng có mà khóc với ba mẹ đó.”
“Mẹ, con biết rồi.” - Tinh Vân nhẹ nhàng nói rồi cúp máy.
Vừa cúp điện thoại xong, mặt nàng xị xuống buồn bã, còn người nào đó thì vui vẻ phấn chấn nói: “Bé con, vậy mới ngoan chứ. Lớn rồi có chuyện gì chỉ được khóc với chồng thôi. Ai còn đi mách mẹ.”
Tinh Vân tức giận lấy tay liên tục đấm hắn: “Anh đáng ghét, đáng ghét... Tại sao tôi lại yêu anh như thế này?”
Đoàn Nam Phong chịu hết mọi cú đấm của nàng, anh áp môi xuống hôn lên môi nàng, thương yêu nói: “Anh cũng rất yêu em.”
“Không tin.” - Nói xong nàng liền quay mặt đi, giận lẫy.
Hắn lại có dịp thưởng thức chiếc cổ dài tuyệt mĩ của nàng rồi lên giọng dụ khị: “Đồng ý làm vợ anh, em sẽ tin.”
“Đừng hòng.” - Người nào đó rất cứng miệng đáp.
Đoàn Nam Phong lại nhẹ nhàng vuốt tấm lưng xinh đẹp của nàng, yêu chiều nói: “Không lẽ em cứ thích lén lút với anh thì sẽ kích thích hơn sao?”
“Anh...” - Tinh Vân tức giận lườm hắn nhưng hắn chỉ cười ôm ấp nàng vào lòng nhẹ nhàng nói: “Tinh Vân, anh không bao giờ tin cái gì gọi là số mệnh. Vận mệnh nằm trong lòng bàn tay anh và phải do anh xoay chuyển. Nhưng cho đến khi gặp em, anh đã tin em chính là vận mệnh của đời mình.”
Tinh Vân nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt nâu thâm trầm như xoáy vào tim nàng. Nàng đưa tay vuốt má hắn nghĩ nghĩ một lúc không hiểu sao lại bỏ tay xuống: “Tôi... không... hiểu anh nói gì cả.”
Đoàn Nam Phong giữ bàn tay định rút đi của nàng rồi lần nữa áp lại lên mặt mìnhdịu dàng nói: “Anh biết là em hiểu. Cho anh một cơ hội, đừng làm khổ nhau nữa được không em?”. Giọng hắn như lạc đi, hơi thở bắt đầu nặng nề, mồ hôi nhanh chóng rơi xuống cùng luật động mạnh mẽ dưới thân. Tinh Vân không nói được lời nào, nhắm mắt để thân xác dập dìu theo từng cơn sóng tình. Sau một lúc, hắn nhẹ nhàng hỏi nàng: “Bé con, em đói chưa?”
Nàng khẽ gật đầu đẩy hắn ra rồi ngồi dậy. Hắn bước vào phòng để quần áo lấy áo khoác lụa choàng lên cho nàng, quan tâm nói: “Mặc vào kẻo lạnh.”
Tinh Vân ngớ người hỏi lại: “Không phải anh nói không cho tôi mặc quần áo sao?”
Đoàn Nam Phong bật cười trước sự ngây ngô của nàng. Nàng nhìn hắn, lúc hắn vui vẻ cười thật đúng là rất đẹp trai. Nàng liền chộp lấy điện thoại ngay lập tức chụp lại nụ cười này của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Đoàn Nam Phong liền giật lấy điện thoại của nàng, nghiêm giọng hỏi: “Bé con, em thích chụp hình khỏa thân của chồng mình lắm sao?”
Tiếng “chồng” nghe cũng thuận tai như vậy. Nàng bĩu môi giải thích: “Không có, tôi chỉ thấy anh cười đẹp nên muốn chụp lại thôi.”
Hắn cầm điện thoại ngắm nghía tấm hình mới chụp rồi không quên khen ngợi:: “Đúng là đẹp thật!”
“Đương nhiên rồi, không đẹp tôi chụp làm gì?” - Tinh Vân ngắm nghía tấm hình, hài lòng nói.
Hắn ngồi xuống cạnh nàng, hôn lên đôi má ửng hồng của nàng rồi từ tốn nói: “Tinh Vân, xóa đi mấy cái hình trước đó đi. Lỡ lọt ra ngoài thì sẽ có người đến cướp chồng của em.”
Tinh Vân thấy cũng có lý, cô vừa xóa vừa nói: “Bây giờ còn ít người đến cướp hay sao? Ai thích tôi tặng luôn. Phiền chết đi được.”
Đoàn Nam Phong nghe nàng giận lẫy thì lại nhoẻn miệng cười trêu chọc: “Bà Đoàn à, bà hào phóng như vậy sao? Cưới được người vợ thoáng như vậy liệu anh có nên tạ ơn Chúa hay không?”
Tinh Vân trừng mắt nhìn hắn, thách thức: “Anh dám không?”
Đoàn Nam Phong ôm nàng vào lòng rồi bật cười nói: “Anh đương nhiên không dám. Cũng không cần dám. Chỉ mong cô vợ nhỏ này của anh vui vẻ ăn cơm cùng anh mỗi ngày là anh đã hạnh phúc lắm rồi.”
Nói xong hắn liền đứng lên, nhanh tay dọn cơm ra bàn. Vì biết nàng mệt mỏi cho nên hắn đã bế nàng đến sofa màu đỏ thẫm để nàng ăn cơm. Nàng vòng tay qua cổ hắn tận hưởng giây phút ngọt ngào này rồi vui vẻ ngồi xuống thử tài nấu ăn của hắn. Cứ như vậy anh một miếng, em một miếng vui vui vẻ vẻ ăn hết “bữa cơm tận giường”.