“Đoàn tổng tài, mọi thứ đã chuẩn bị xong.” - Michael đứng nghiêm người nói như báo cáo. Vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc và cứng rắn giống như từng được huấn luyện trong trường quân sự.
Đoàn Nam Phong lạnh lùng hỏi lại: “Đã thu hết hộ chiếu của họ chưa?”
Michael vẫn giữ tư thế nghiêm như cũ, vai thẳng lưng thẳng, đáp: “Thưa rồi.”
Đoàn Nam Phong nhìn sang Tinh Vân không nhanh không chậm nghiêm túc nói: “Đưa cho anh hộ chiếu của em.”
Tinh Vân ngây ngốc làm theo. Sau khi hắn lấy hộ chiếu của nàng liền cho vào một cái túi giao cho Michael. Michael cẩn thận đặt nó vào két sắt tự hủy trong một căn phòng kín trên máy bay. Loại két sắt chuyên dụng bí mật này nếu bấm sai mật mã thì mọi thứ bên trong sẽ tự bị thiêu cháy. Tinh Vân cũng có một cái tương tự cho nên cô biết về cơ chế hoạt động của nó. Chỉ là cô không hiểu chuyến đi này vì sao lại phải bí ẩn đến như vậy.
Cho đến khi Tinh Vân yên vị ở khoang riêng thì Đoàn Nam Phong mới giải thích cho cô biết rằng nơi bọn họ sẽ đến là biên giới quân sự của Ecuador và Peru cho nên rất dễ bị rơi vào tay lực lượng an ninh của hai nước này. Chỉ cần một thông tin nhỏ bị lộ ra thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Không chỉ bản thân gặp nguy mà còn ảnh hưởng đến tính mạng của đồng đội. Cho nên, cách tốt nhất là không có bất kỳ thông tin nào.
Lâm Thiên Vũ còn nói thêm: “Những người đi theo chúng ta hôm nay đều là sát thủ do Đoàn Nam Phong huấn luyện và lựa chọn. Bao gồm người đang lái máy bay là Michael kia. Bọn họ đều đã gắn sẵn chất độc ở bên trong tai, lúc cần sẽ biết phải làm sao.”
Tinh Vân nghe xong liền há hốc mồm kinh sợ hỏi lại: “Vậy em có cần gắn chất độc hay không?”
Đoàn Nam Phong nhướng mày nghiêm túc nói: “Anh sẽ không để em lọt vào tay kẻ khác. Khi cần, anh sẽ giúp em kết liễu.”
Tinh Vân nghe xong, tự nhiên thấy như có một luồng điện cao thế chạy vào lưng mình. Toàn thân theo phản xạ rùng mình mấy cái. Chuyện sống chết mà hắn có thể nói ra nhẹ đến như vậy sao?
Cô thiệt không muốn chết đâu, cô mới kết hôn hôm qua thôi mà. Còn có một đống gia sản đang cần cô thừa kế. Cô còn có gia đình, còn có bạn bè, còn có “tiểu soái ca” xinh xắn đáng yêu đang chờ cô. Cuộc sống thiên đường như vậy, tươi đẹp như vậy cô không muốn sớm từ bỏ đâu. Huhu...
Vì nghĩ như vậy cho nên gương mặt Tinh Vân méo xệch thấy rõ. Như đọc ra được suy nghĩ của cô, Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ đều che miệng cười.
Tinh Vân chắc chắn không biết biểu hiện trên mặt cô lúc này khó coi và đáng thương đến mức khiến người khác không nhịn được cười.
Sau một hồi khúc khích, Lâm Thiên Vũ nén cười nói khích: “Em gái nhỏ, em sợ rồi sao? Sợ rồi thì có thể ở nhà.”
Tinh Vân nghe xong, cái mặt cười khó coi hơn khóc, tí nhí đáp: “Không, em không sao... Không ở nhà... Lần trước, cũng mém chết mà. Nhất định lần này cũng không sao.”
Tuy miệng nói cứng để an ủi chính mình nhưng trống ngực thì không ngừng rung lên dữ dội. Chuyến đi lần trước cô bị hù suýt chết mấy lần. Nghĩ đến vẫn còn sợ hãi. Trên đời này có ai không sợ chết chứ, cô cũng không ngoại lê.
Cô muốn hét lên là cô đang rất sợ nhưng mà đã lỡ leo lên lưng cọp rồi. Lỡ tuyên ngôn tình yêu vĩ đại rồi, biết làm sao đây? Chỉ còn đi bước nào tính bước đó mà thôi.
Đoàn Nam Phong cầm tay trái của cô kéo sang chỗ của mình, anh nhẹ nhàng đeo cho cô một cái vòng không có khóa bằng một loại chất liệu đặc biệt vừa mềm vừa nhẹ lại dính sát vào tay, dao kéo hay các thiết bị cắt thông thường không sao cắt đứt được. Cái vòng có đính rất nhiều hạt đá, nhìn qua như một món trang sức thông thường nhưng thực chất là thiết bị cảnh báo nguy hiểm bắn tỉa, bom mìn và quan trọng hơn là thiết bị định vị và liên lạc.
Tinh Vân tinh ý để ý thấy Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ mỗi người cũng có một dây.
“Bé con, chiếc vòng này sau khi khóa xong sẽ không mở ra được, cũng không có bất kỳ vật cắt nào cắt ra được. Nó sẽ là hệ thống liên lạc định vị, cảnh báo nguy hiểm và vũ khí nguy cấp của chúng ta. Sau khi xong việc quay về Los Angeles thì anh sẽ tháo ra cho em. Bây giờ anh hướng dẫn cho em cách dùng.” - Đoàn Nam Phong nhẹ giọng giải thích về sợi dây cho Tinh Vân hiểu.