Tinh Vân bước ra mở cửa chính thì đã thấy anh nghiêm chỉnh đứng ở cửa tươi cười nhìn cô: “Em gái nhỏ, anh thật nhớ em!”
Tinh Vân liền thắc mắc: “Thiên Vũ, sao anh vào được đây? Em dự định lái xe ra ngoài đón anh.”
“Em gái nhỏ, cửa rào không khóa, anh nhớ em quá nên đã chạy vào đây.” - Lâm Thiên Vũ cười cười nửa đùa nửa thật nói.
Tinh Vân lắc đầu nhìn anh rồi lách qua cho anh vào nhà. Cô đoán chắc là khi Đoàn Nam Phong rời đi đã không khóa cửa lại.
“Em gái nhỏ, em đang ăn sáng sao?” - Lâm Thiên Vũ nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn rồi quan tâm hỏi.
Tinh Vân ậm ừ gật đầu, sau đó bước xuống phòng bếp,không quên hỏi: “Thiên Vũ, anh có muốn ăn cùng em không?”
Lâm Thiên Vũ đi theo sau cô, vừa đi vừa ngắm nhìn biệt thự của nhà cô rồi tấm tắc khen: “Phòng ăn của Cao gia quả là danh bất hư truyền nha. Lộng lẫy và sang trọng quá.”
Tinh Vân nhìn cái vẻ giả vờ giả vịt của anh, không chịu được liền hỏi lại: “Phòng ăn nhà anh thì tệ lắm sao, Lâm đại thiếu gia?”
Lâm Thiên Vũ phì cười, cầm một miếng bánh mì phô mai nhai nhóp nhép: “Em gái nhỏ, anh nhớ lúc chia tay em ở New York, lúc đó em còn nói anh thật giàu có. Cho em có năm mươi ngàn đô mà em coi như trời sập. Cứ hỏi đi hỏi lại. Em xem, bây giờ tài sản của em lên đến hàng tỉ rồi. Có thêm Cao gia làm hậu thuẫn vững chắc thì em so với đám con nhà giàu cùng lứa với bọn anh chỉ có hơn chứ không ai dám bì.”
Tinh Vân nhìn Lâm Thiên Vũ rồi lại cúi đầu lấy một miếng bánh mì phô mai cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Thiên Vũ, anh lo ăn đi, so em với người khác làm gì? Tài sản này là công sức mấy đời của người nhà họ Cao, em chỉ có trách nhiệm làm nó lớn lên chứ không được hoang phí. Còn tài sản của ông ngoại em cũng vậy. Em và anh Khiêm cũng phải làm nó lớn hơn, không được hoang phí.”
Lâm Thiên Vũ ngậm bánh mì vào miệng, liền vỗ tay bôm bốp: “Hay! Nói quá hay! Anh thiệt phục em đó. Tinh thần tiết kiệm bất diệt.”
Tinh Vân phì cười trước lời trêu chọc và vẻ mặt khôi hài của anh. Cô chỉ nhẹ nhàng giải thích: “Em chỉ vui nhất là nhận lại được người thân. Anh xem bây giờ em có ba có mẹ, có ông, có bà. Vui biết bao nhiêu. Tài sản tuy nhiều nhưng gánh nặng cũng không ít. Việc mình làm không hết, hơi đâu so bì với người khác.”
Nói đến đây Tinh Vân lại thở dài trầm ngâm. Lâm Thiên Vũ cười cười nhìn cô nói: “Đúng rồi, làm gì còn có ai dám so bì với em. Nào, qua đây, anh có quà cho em đây.”
Nói xong anh liền kéo giỏ xách lấy ra một chiếc hộp rất đẹp đưa cho Tinh Vân. Cô cẩn thận đón lấy và mở ra xem: “Wao...” - Tinh Vân nhìn vật bên trong liền tròn mắt phán khích kêu lên.
Lâm Thiên Vũ thấy vẻ mặt của TInh Vân thì liền đắc ý cười nói: “Thấy không, anh biết ngay em sẽ thích mà.”
...
Đoàn Nam Phong lái xe thật nhanh trên đường cao tốc, gió lạnh của ngày đông từ cửa sổ phả vào mặt anh lạnh ngắt. Cơn tức giận ghen tuông như được xả dần theo cơn gió cho đến khi anh giật mình thì liền quay đầu xe hướng về nhà họ Cao.
“Chết tiệt! Đúng là giận quá mất khôn. Tự nhiên lại để Tinh Vân ở đó một mình với Lâm Thiên Vũ. Cái tên Lâm Thiên Vũ đó có phải động vật ăn chay đâu. Lỡ hắn phát tình làm gì Tinh Vân thì sao?” - Đoàn Nam Phong nhăn mặt nhíu mày vò đầu bức tóc, đạp ga thật mạnh lao về phía trước. Khi chiếc xe vào đến cổng chính nhà họ Cao, Đoàn Nam Phong lật đật lấy chìa khóa mở cửa nhưng trong nhà vắng tanh. Anh chạy xuống phòng ăn rồi phòng bếp cũng không có. Tim anh bắt đầu đập mạnh. Cảm giác run sợ khiến đầu ngón tay anh rung rung. Sau đó, anh liền nặng nề bước lên phòng ngủ. Phòng ngủ khóa trái, anh nhẹ tra chìa khoá vào ổ rồi mở cửa. Bên trong phòng drap gối ngay ngắn và không có ai cả. Anh lại cẩn thận đi vào phòng tắm rồi phòng chứa đồ nhưng cũng không có ai. Hai đầu mày nhíu lại tự hỏi họ có thể đi đâu? Xe của Tinh Vân vẫn đậu ngoài sân, chuyên cơ của Lâm Thiên Vũ vẫn ở phía sân bay cá nhân của biệt thự Cao gia. Vậy họ có thể ở đâu? Anh vừa rời khỏi hai mươi phút, họ không thể đi đâu xa được. Nghĩ đến đây, Đoàn Nam Phong liền nhớ đến khu rừng trúc phía sân sau của nhà họ Cao, nơi Tinh Nhật rất thích đến chơi.
Anh nhanh chân rảo bước ra khu rừng đó. Vừa bước vào khu rừng, anh đã nhìn thấy tấm lưng cao lớn của Lâm Thiên Vũ mấp mô che khuất cả người Tinh Vân. Anh nhẹ bước tiến lại gần bọn họ và nghe những lời họ nói với nhau khiến anh nóng mặt.
“Tinh Vân thả lỏng một chút. Em bóp quá chặt thì anh sẽ không khống chế được...”