“Lại xúi dại rồi, rắn độc như cô ta cho ở bên người chết lúc nào không hay.” - Lâm Thiên Vũ thè lưỡi tỏ vẻ ớn lạnh.
“Năm đó, cô ta ăn cắp công thức chế tạo mìn hạt nhân của tôi đã khiến tôi nướng của ông già cả tỉ rồi. Cũng may Đoàn Nam Phong không mê muội cô ta cho nên mới thoát được kiếp nạn này.” - Lâm Thiên Vũ rùng mình hồi tưởng lại.
“Sau lần đó cậu đã hứa không đụng vào đàn bà của tôi. Bây giờ lại muốn nuốt lời?” - Đoàn Nam Phong nhướng mi mắt lên nhìn sang Lâm Thiên Vũ hỏi.
“Tinh Vân đã không còn liên quan gì đến cậu nữa. Cho dù còn liên quan thì tôi cũng sẽ theo đuổi cô ấy cho đến khi hết liên quan với cậu thì thôi.” - Lâm Thiên Vũ cứng rắn tuyên bố. Đoàn Nam Phong nghe xong không nói gì nhưng đôi mắt đã hẹp lại rồi nhẹ quay đi. Có trời mới biết lửa giận và sự ghen tuông của đàn ông đáng sợ thế nào. Có lẽ vì vậy mà Đoàn Nam Phong không muốn chần chờ, chỉ muốn nhanh chóng ra tay hành động để Tinh Vân lại là của anh. Một kế hoạch “tán vợ” nhanh chóng được vạch ra trong đầu anh.
“Tự nhiên tôi cảm thấy mình may mắn. Năm đó không nghe lời hai người thử ả Băng Thanh, nếu không thì không biết bây giờ thế nào rồi. Làm sao dám tơ tưởng đến cưới được cô gái tốt như Bảo Vy.” - Ưng Túc lên tiếng phá vỡ cục diện lạnh băng của hai người bạn. Anh nói xong liền cười đến ngọt khi nhớ đến khuôn mặt xinh yêu của vợ mình.
“Dại gái!” - Đoàn Nam Phong nghe Ưng Túc nói xong thì liền lên tiếng.
Hai người kia đồng thanh hỏi lại: “Cậu thì không à?!”
...
Vài phút sau, con tàu đã đến trung tâm hồ Huron, biên giới tự nhiên giữa Mĩ và Canada. Tinh Vân sau khi mua sắm rất nhiều thứ cho “hoàng tử bé” cô tháp tùng con cậu về phòng. Còn Bảo Vy thì từ sớm đã bị Ưng Túc kéo về vì “nhớ”.
Vừa đến cửa phòng, bảo mẫu của cậu bé đứng đợi sẵn để đón bé đi ăn trưa. Tuy Tinh Vân không nỡ rời cậu bé nhưng vẫn nhã nhặn cười nói rồi giao cậu cho bảo mẫu chăm sóc. Trước khi quay đi, cô không quên cúi người xuống dặn dò cậu: “Tinh Nhật ngoan, ăn trưa xong rồi nghỉ ngơi một chút. Chiều cô sẽ quay lại chơi với con.”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, hôn tạm biệt Tinh Vân rồi quay đi. Tim cô lúc này nhói lên, đưa tay ôm cậu bé thật chặt vào lòng như sợ mất.
“Nếu không nỡ đi thì vào phòng ăn trưa với cha con anh.” - Đoàn Nam Phong tự lúc nào đã ở phía sau cô, hắn thản nhiên lên tiếng.
Tinh Vân giật mình quay lại, theo bản năng lùi mấy bước tránh né. Đoàn Nam Phong thấy vậy liền nói: “Em ngại thì thôi vậy, để khi khác.”
Tinh Vân không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy, cô khẽ gật đầu, cúi chào rồi quay đi. Nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó là lạ: “Cách cư xử của Đoàn Nam Phong lúc sáng và bây giờ sao lại khác nhau như vậy? Rõ ràng lúc sáng hắn còn ép buộc mình, rồi cưa cẩm chiếm lợi ích cơ mà. Bây giờ lại bình thản để mình rời đi sao? Có lẽ vì Tinh Nhật ở đây nên hắn không dám làm càn. Ít nhất hắn cũng muốn xây dựng hình ảnh người cha tử tế cho con trai noi theo. Đúng rồi, có lẽ là như vậy. ”
Mới đi được vài bước, chưa kịp nghĩ xong thì đã có một bàn tay bịt miệng cô lại. Một tay hắn nhanh chóng quét thẻ mở cửa phòng, một tay ghì chặt cô vào người hắn. Tinh Vân bị ấn vào căn phòng bên cạnh phòng Tinh Nhật, chưa kịp phản ứng kẻ đó đã áp cô vào tường tham lam hôn nồng nhiệt.