Những người đứng quanh đó liền quay lại phía tiếng nói phát ra, bao gồm hai nhân vật chính cũng dừng bước quay lại. Ánh sáng phía cửa kính của sảnh tiệc gắt gao chiếu vào vị tiểu thư trong bộ váy màu bạc đính hơn hai mươi ngàn viên pha lê Swarovsk cao cấp đang đứng trước mặt họ. Nàng từng bước tiến lại gần người phục vụ. Mỗi bước đi của nàng kéo theo hàng ngàn dãy nắng lấp lánh khiến những người xung quanh ngẩn ngơ nhìn ngắm khoảnh khắc xinh đẹp ấn tượng.
Phía sau, một quản gia già, hai cô gái và sáu cận vệ đi theo hầu cận và bảo vệ an toàn cho nàng. Càng tiến lại gần, những người xung quanh càng thêm rúng động vì khuôn mặt xinh đẹp động lòng người. Phía trên đỉnh đầu nàng cài một chiếc kẹp tóc đính hơn hai mươi viên kim cương tiêu chuẩn kích cỡ mười carat trị giá hơn ba triệu đô lấp lánh cao sang. Nàng không đeo thêm trang sức gì nữa cả, chỉ đeo một chiếc lắc nhỏ bên tay phải được thiết kế tinh tế kết hợp khéo léo từ bảy loại đá quý gồm ruby (hồng ngọc), emerald (ngọc lục bảo), sapphire blue (saphia xanh), sapphire yellow (saphia vàng), amethyst (thạch anh tím), peridot (ngục lục bảo hoàng hôn), aquamarine (đá hải lam) làm từ thế kỷ thứ XVI bởi một nghệ nhân kim hoàn nổi tiếng người Ý. Chiếc lắc này hiện nay đã là đồ cổ quý hiếm, là báu vật không thể định giá nổi. Những người có mắt nhìn đều biết vị tiểu thư này thân phận không đơn giản cho nên ai cũng nép sang một bên xem kịch hay.
Vị tiểu thư nhanh chóng tiến lại gần người bồi bàn, nàng không buồn liếc mắt đến hai kẻ gây sự nhưng vệ sĩ của nàng đã hiểu ý ra phía sau đứng canh giữ hai người bọn họ. Nàng cầm lấy khăn giấy ướt mà người trợ lý đưa cho nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt người bồi bàn. Hai nữ trợ lý vội vàng nâng váy của nàng lên tránh dính vết bẩn phía dưới sàn. Đôi giày bọc lụa thượng hạng đính ngọc trai trắng phút chốc lấm lem nhưng nàng cũng không để tâm.
“Mặt và tay anh bị bỏng hết cả rồi.” - Giọng điệu nhẹ nhàng, đôi mày đẹp khẽ chau lại, ánh mắt tràn ngập thương tiếc nhìn người đàn ông đối diện. Người bồi bàn bất giác chưng hửng,anh không ngờ một vị tiểu thư ăn mặc đắt tiền như vậy mà lại không ngần ngại tiếp xúc thân thiện thăm hỏi một bồi bàn nhỏ bé như anh. Phút chốc anh ngẩn ngơ, cứ như vậy yên tĩnh ngắm nhìn nàng. Không nói nổi một lời, ánh mắt thâm trầm ấm áp le lói một tia yêu thích cùng thưởng thức vị tiểu thư trước mặt.
Sau đó nàng nhanh như cắt quắc mắt nhìn sang hai kẻ gây chuyện, tức giận lớn giọng uy quyền ra lệnh: “Tôi muốn hai người phải xin lỗi.”
Người đàn ông trung niên hất mặt đáp trả, tay vẫn không rời khỏi người Elizabeth: “Con nhóc con này, mày từ đâu đến mà lại nhúng mũi vào chuyện của ông?”
“Tôi nhắc lại, tôi muốn ông nói xin lỗi.” - Vị tiểu thư không nao núng ngược lại còn lớn tiếng hơn.
“Thằng bồi bàn này làm bẩn bộ đồ đắt tiền của tôi, tôi không bắt nó đền là may mắn cho cả nhà nó rồi. Một chút trừng phạt như vậy là nhẹ lắm rồi. Tôi làm gì sai nào? Mọi người nói thử xem.” - Người đàn ông trung niên lớn tiếng “già mồm át lẽ phải” hòng lấn át vị tiểu thư.
“Chính mắt tôi nhìn thấy, cô gái này đẩy tay người bồi bàn, nhưng anh ta cố sức giữ lại khay thịt bò, bất cẩn dính nước sốt vào người ông. Anh ta đã xin lỗi, ông còn ở đây ra tay nặng như vậy. Còn buông lời sỉ nhục anh ta. Cho dù anh ta là phục vụ trên tàu thì sao chứ? Ai cho phép ông sỉ nhục người khác như vậy? Nước Mĩ là nơi có tự do, có nhân quyền, đâu đến lượt ông tự tung tự tác xúc phạm và miệt thị người khác.” - Vị tiểu thư lời lẽ sắc bén đanh thép từng lời từng lời bật lại.
Lời nàng vừa dứt, những người đứng ngoài xem kịch liền vỗ tay tán thưởng. Người đàn ông trung niên tái mặt. Trước sự dòm ngó của nhiều người, Elizabeth có vẻ sợ, liền níu lấy áo hắn thật chặt. Nhưng người đàn ông vẫn không chịu thua, hắn chỉ tay vào mặt nàng, buông lời dung tục mắng nhiếc: “Con điếm thúi, con mắt nào của mày nhìn thấy như vậy hả?”
Người bồi bàn vẫn đang nhẫn nhịn nhưng khi nghe lời này thì anh liền nóng mặt, nắm quả đấm chuẩn bị hành động thì hai vệ sĩ của vị tiểu thư cao quý kia đã nhanh tay lên phía trước mạnh tay giữ lấy tay hắn ra phía sau.
Người quản gia già ghé vào tai vị tiểu thư nói nhỏ. Vị tiểu thư nhếch môi cười, quay sang người đàn ông thô lỗ, ung dung nói: “Đường đường là người thừa kế tương lai của tập đoàn xe hơi lớn mà lại thô lỗ vô giáo dục như vậy. Tôi nghi ngờ hai người là mạo nhận. Cho nên, các người mau đưa hai kẻ này ra khỏi con tàu Nebula cho tôi. Vì họ không xứng đáng.” - Lời nói của nàng nhẹ như tênh nhưng có đủ uy quyền ra lệnh cho vệ sĩ làm việc khiến hai kẻ gây chuyện tái tím mặt vì nhục nhã.
“Mày dám... tao đường đường là khách mời danh dự của Hoàng Gia Khiêm.” - Người đàn ông thô lỗ vẫn ráng lớn tiếng thét lại vào mặt nàng.
Vị tiểu thư quay đi, không nói thêm lời nào. Ngay sau đó bảo vệ của con tàu lập tức xuất hiện đưa hai kẻ gây rối rời khỏi con tàu sang trọng. Những người hiếu kỳ xem chuyện liền tỏ ra kinh ngạc, không ngờ vị tiểu thư này lại có quyền uy lớn như vậy. Có người đoán nàng là thiên kim nhà họ Hoàng, có người đoán nàng là vị hôn thê của Hoàng Gia Khiêm. Lâm Chấn Thiên lúc này cũng từ trong đám đông bước lên, ông vỗ tay và nói: “Vị tiểu thư này, cô thật khiến ông già như tôi ngưỡng mộ đó. Xin hỏi cô là thiên kim của nhà nào?”
“Lâm chủ tịch quá lời. Trong mười ngày trên con tàu Nebula này, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp lại. Còn bây giờ tôi phải đi xử lý vết thương cho anh bạn kia. Xin lỗi và hẹn gặp lại!” - Vị tiểu thư có phong thái ung dung ôn nhu lễ phép đáp lời ông.
Lâm Chấn Thiên kinh ngạc vì cô gái này biết tên mình, ông mỉm cười gật đầu, vui vẻ nói: “Nhất định sẽ gặp lại.”
Vị tiểu thư nhìn sang anh bồi bàn, sau đó nói với người quản gia: “Hạ quản gia, ông đưa anh ta về phòng thay bộ đồ khác. Tôi sẽ mang thuốc trị bỏng sang ngay.”
Hạ quản gia gật đầu, không quên nhắc vào tai nàng: “Tiểu thư, sắp đến giờ khai tiệc, sai người mang sang là được rồi.”
...
Ba mươi phút trước khi tàu khởi hành, bà Catherine và Đoàn lão phu nhân đi cùng Lâm Thanh và nhiều vệ sĩ khác của nhà họ Đoàn cũng bước lên tàu.
Hoàng Thời nghe thông báo có người nhà họ Đoàn đến thì ông liền đứng dậy, nhếch môi cười rồi bước ra ngoài cửa tàu. Trong mắt ông có cơn giận đang được ép xuống với nhà họ Đoàn, lại có tính toán gì đó đang được che đậy rất tốt khiến không ai có thể nhìn ra được.
Người nhà họ Đoàn nhìn thấy đích thân Hoàng lão gia ra sảnh lớn đón thì có vẻ kinh ngạc. Nhìn thấy Đoàn lão phu nhân, Hoàng lão gia liền xởi lởi chào hỏi gọi tên thân mật của bà: “Linh Linh, bà đến rồi à? Đi từ Los Angeles đến đây chắc là mệt lắm?”
“Lão Hoàng, ông làm ơn đi, chúng ta đã sắp về trời rồi mà ông còn gọi tôi là Linh Linh, tụi nhỏ nghe được sẽ cười đó.” - Đoàn lão phu nhân lắc đầu chỉnh Hoàng lão gia.
Ông cười lớn, vui vẻ chân thành nói: “Trước giờ tôi luôn gọi như vậy, giờ không thể sửa được rồi. Mau đi vào trong, bên ngoài gió rất lớn.”
Đoàn người theo Hoàng lão gia bước vào sảnh tiệc sang trọng rộng lớn, nơi sẽ diễn ra lễ nhậm chức chủ tịch tập đoàn Hoàng Thiên của cháu gái Hoàng lão gia, Hoàng Tinh Vân. Tại bàn tiệc đặc biệt gần sân khấu, Hoàng lão gia ngồi xuống ghế nệm, đưa mắt nhìn quanh bàn tiệc rồi nhếch môi lên tiếng hỏi: “Linh Linh, đàn ông nhà họ Đoàn không thấy bóng dáng ai cả. Có phải không nể mặt tôi không?”
Đoàn lão phu nhân vội xua tay phân bua: “Không, không phải như vậy. Nhất Phương đi London cả tháng nay rồi, không nhận được thư mời. Còn Nam Phong phải đi khảo sát một khu đất mới. Hơn nữa, nếu cả nó cũng đi cùng thì ai chăm sóc chắt nội của tôi.”
“Hừ, lý do không thuyết phục. Bà có thể đưa chắt nội của bà đi cùng. Trên con tàu Nebula của chúng tôi có thiếu thứ gì đâu. Có cả một tầng là thiên đường cho con nít đấy. Tôi nghĩ đàn ông nhà họ Đoàn là một đám bội tính, bội nghĩa cho nên không dám đến đây thì đúng hơn.” - Hoàng lão gia khó chịu nói. Trong lời nói có biết bao là ẩn ý.
“Cái ông này, tôi bảy mươi mấy tuổi còn ngồi máy bay đến đây. Con dâu tôi bệnh tật nhiều năm không ra gió cũng đến. Như vậy chưa đủ thành ý hay sao?” - Đoàn lão phu nhân nghe thấy Hoàng lão gia không vui liền lên tiếng phân trần.
Cùng lúc đó tại phòng của Hạ quản gia trên tàu Nebula, ông cầm bộ đồ tây sạch trên tay, điềm đạm nói: “Anh bạn trẻ, cậu vào trong tắm rửa thay quần áo đi. Tiểu thư của chúng tôi sẽ cho người mang thuốc sang ngay.”
Nhìn thấy người bồi bàn tần ngần một lúc mới chịu bước vào trong, ông liền thở ra rồi quay lưng đi ra ngoài chuẩn bị cho buổi lễ khai tiệc của tàu Nebula. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong xuôi, người bồi bàn bước ra ngoài thì thấy vị tiểu thư lúc nãy giúp mình đã đứng chờ sẵn ở cửa. Trên tay nàng cầm một tuýp kem. Vừa nhìn thấy anh, vị tiểu thư mỉm cười, thân thiện nói: “Anh đã thấy ổn hơn chưa? Đây là thuốc trị bỏng tốt nhất ở chỗ của tôi. Mỗi ngày xoa hai lần. Đừng có quên đó. Tôi thấy anh bị bỏng cũng không nhẹ.”
Người bồi bàn phút chốc đứng lặng yên, hắn không ngờ cô lại đích thân mang thuốc đến cho hắn cho nên liền dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Cô gái thấy anh không có phản ứng gì liền kéo tay anh dúi tuýp kem vào. Cô nhẹ giọng nói: “Anh xoa ngay đi, đừng đứng ngây ra như vậy. Xoa ngay sẽ đỡ nóng rát da và mau lành hơn.”
Sau đó cô mỉm cười quay đi, bỏ lại hắn đứng ngây ngốc như phỗng. Một cảm giác ấm áp chảy vào tim hắn từ lúc nào không biết. Bất giác hắn nhoẻn miệng cười. Đã bao lâu rồi, hắn không cười? Hay có khi từ lúc sinh ra hắn đã không biết cười. Nhưng vì cô ấy hắn thấy lòng mình ấm áp, cũng vì cô ấy mà hắn mỉm cười tự đáy lòng. Người con gái này, hắn nhất định phải có. Đó là ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu hắn lúc này: “Những thứ Cao Thừa Hiên hắn muốn, tuyệt đối không có từ “không thể.”
“Thưa cậu chủ!” - Giọng nói từ phía sau hắn gọi đến. Hắn hít thở sâu, lần đầu tiên trong đời có người đứng gần hắn như vậy mà hắn không biết. Tâm trí hắn cũng là lần đầu bay bổng theo bóng lưng người con gái đó. Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, hắn bình thản quay người lại, sắc mặt lúc này đã thay đổi. Giống như hai người khác nhau, gương mặt của hắn trở nên lạnh lùng và cường thế nhìn vào người đối diện.
“Mọi thứ đã được an bày ổn thỏa. Tất cả chỉ còn chờ đến đảo Thánh Helen là chúng ta sẽ có thể hành động.” - Người kia nhanh chóng báo cáo tình hình với hắn.
“Còn gì nữa không?” - Giọng hắn lạnh lẽo hỏi lại.
“Hai kẻ vừa rồi đã được xử lý sạch sẽ.” - Người kia hạ giọng nói nhỏ vào tai hắn.
Hắn gật đầu ra hiệu cho người kia lui. “Hai kẻ không biết trời cao đất dày dám làm nhục hắn. Có kết cục này là do bọn chúng tự chuốc lấy.” - Nghĩ đến đây hắn liền nhếch môi cười. Con người cũa hắn “có thù ắt báo” mà khốn thay hai kẻ kia lại có mắt không tròng dám động vào hắn còn lớn tiếng sỉ nhục người con gái hắn nhìn trúng.
“Cái chết có lẽ là quá nhẹ với bọn chúng.” - Hắn khẽ khép đôi mắt dài thở nhẹ ra như vừa giải quyết xong hai con kiến.
Bỏ qua hai kẻ ngạo mạn vừa vong mạng, hắn lại nghĩ đến mối thù của gia đình mình, chẳng mấy chốc có thể rửa được: “Ông nội, năm mươi năm qua con mang nặng mối thù gia tộc. Giờ đã có thể tính rõ ràng với nhà họ Hoàng rồi.” - Cao Thừa Hiên nhắm mắt, siết chặt nắm tay bước nhanh về phía sảnh tiệc. Trong áo hắn, tuýp kem trị bỏng vẫn nằm cạnh tim.