Dương Thế Duy nghe xong liền mừng rỡ nói: “Anh hai, anh chịu nhận em vào Việt Lập sao? Chịu cho em đến công ty sao?”
Lập Thế Khang nhướng mày gật đầu nói: “Coi như cho em cơ hội được làm lại con người.”
Dương Thế Duy xị mặt nói: “Vậy trước giờ em là con gì?”
Lập Thế Khang không ngại mà đáp lại: “Con gì ngu nhất chính là con đó.”
Amy đúng kế bên đang tủm tỉm cười nhưng cũng lên tiếng đỡ lời cho Dương Thế Duy: “Anh hai trêu em đó. Chứ chị thấy em rất thông minh lại dũng cảm. Dám đăng ký đi làm tình nguyện chữ thập đỏ thì chị cũng biết là cam đảm đến mức nào rồi.”
Được chị dâu động viên, gương mặt Dương Thế Duy liền hí hửng tươi rói liên tục nói lời cảm ơn Amy. Lập Thế Khang đứng cạnh cũng hắng giọng nghiêm nghị nói: “Đến công ty làm việc chứ không phải để hưởng phước. Em phải làm từ công việc thấp nhất, có biết không?”
Dương Thế Duy liền gật đầu ngoan ngoãn nói: “Vâng, em biết rồi anh hai.”
Những ngày sau, ngoại trừ Bảo Vy và Ưng Túc ở lại để làm nhiệm vụ ở chiến trường phía đông Libya thì những người không có trách nhiệm đều được máy bay quân sự MĨ hỗ trợ quay về nước. Vì là máy bay quân sự cho nên họ không cần thông qua bất kỳ đại sứ quán nào bảo lãnh mà vẫn có thể trực tiếp quay về căn cứ không quân ở Mĩ.
Từ khi quân Mĩ đóng quân và xây dựng căn cứ quân sự tại đây thì không thấy thủ lĩnh của phe nào đến gây chiến, chỉ đôi khi có vài phần tử cực đoan đến ném đạn pháo vào các chốt của căn cứ quân sự.
Cuộc sống của những người dân nơi cái làng tị nạn dần ổn định và đặc biệt là càng lúc càng có nhiều người đến xin tị nạn. Than đá và dầu của nhà họ Lập và nhà họ Phan cũng được chở đến đây kịp thời để chạy máy phát điện và khởi động lại các trạm thu phát sóng. Thông tin liên lạc đã được nối trở lại và mảnh đất này cũng đã dần hồi sinh.
Sau này, Lập Thế Khang và Oda còn bắt tay nhau trở thành đối tác buôn bán vũ khí. Đoàn Nam Phong thì chiếm luôn thị phần cung cấp vũ khí cho quân đội Mĩ để họ có sức đống quân lâu dài ở phía đông Libya. Còn Tinh Vân thì không cần nói cũng đã mang về rất nhiều hợp đồng mua bán đá quý từ các khu mỏ của Oda cho Hoàng Thiên. Oda tuy không có được Tinh Vân nhưng anh vẫn luôn yêu quý cô cho nên luôn dành cho Hoàng Thiên nguồn cung cấp đá quý và kim cương tốt nhất Thế Giới.
Còn Osaze sau thời gian cùng anh mình kề vai tác chiến cũng đã quay về Ai Cập tiếp tục bổn phận và trách nhiệm của mình. Anh đã từng hỏi Oda rằng: “Rốt cuộc em nên sống vi cái gì?”
Oda đã mỉm cười và trả lời anh rằng: “Chỉ cần được sống thì dù vì cái gì cũng là hạnh phúc.”
Osaze mỉm cười đánh tay với anh mình rồi nói: “Gia tộc Mohamed mãi mãi có tên anh.”
Oda mỉm cười nói: “Sau trận nội chiến này, anh mới hiểu ra được nhiều điều. Càng hiểu thêm rằng mảnh đất này từ lâu đã là nhà, là quê hương thứ hai của anh. Chỉ cần anh yêu quý nó và nó đón nhận anh thì người và đất, đất và người đã hòa làm một. Anh sẽ không vì một nơi không đón nhận mình mà ra sức tranh đoạt. Sức lực của anh là dùng để bảo vệ nơi mà mình yêu thương cùng những người mình yêu thương.”
Osaze nghe xong tuy có phần buồn bã nhưng đúng là sau trận nội chiến này anh cũng hiểu được ý nghĩa của từ “chấp nhận”
“Cuộc sống thì không bao giờ hoàn hảo với bất kỳ một ai. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận và biến nó thành tốt đẹp hơn mà thôi.” - Osaze nói ra câu này lại khẽ nhếch môi cười nhớ về người đã nói câu này với anh.
Sau đó anh khẽ lẩm bẩm: “Đúng là một cô gái đặc biệt.”. Bạn đang đọc truyện tại # TRÙMTRU YỆN. o r g #
Oda nhíu mày hỏi: “Em đang nói về ai?”
Osaze liền cười nói: “Em nói về Tinh Vân, bà vợ thứ mười một mà anh định cưới về. Vào lúc em bế tắc nhất cô ấy đã nói ra câu đó để khuyên em. Bây giờ nghĩ lại thấy rất hay.”
Oda hít một hơi dài nhìn ra bốn phía rộng lớn của sa mạc rồi trầm tư nói: “Đúng, cô ấy là một người rất sâu sắc lại lương thiện cũng là người phụ nữ anh muốn cưới nhất. Chỉ tiếc là người mình yêu lại không yêu mình.”
Osaze nhếch môi cười nói: “Hãy trân trọng hạnh phúc trước mắt của anh. Em cũng về trân trọng hạnh phúc của em đây.”
Nói xong anh liền bước lên xe Jeep quân sự của Mĩ để thuận tiện quay về Ai Cập. Oda vẫy tay chào em mình rồi quay lại vào bên trong tòa thành. Mười người vợ và mấy đứa con đang đứng đó im lặng chờ đợi anh.
Những người phụ nữ được anh bao bọc và nuôi dưỡng không mấy khi làm việc cực nhọc nay vì cuộc nội chiến cũng lấm lem bùn đất ra sức làm việc phụ giúp chuyển hàng rồi chăm sóc thương binh và đi phát đồ ăn cho những người tị nạn.
Oda nhìn những người phụ nữ của mình rồi mỉm cười nhẹ giọng nói: “Vào nhà thôi.”
Mấy đứa nhỏ thấy anh cười thì liền vui vẻ trèo lên tay lên vai anh. Niềm vui và hạnh phúc của con người có lẽ chỉ xuất hiện khi chúng ta biết trân trọng những điều mình có được.
- --
Chúc cho mỗi độc giả đọc bộ truyện này đều tìm được hạnh phúc giản dị của chính mình.
Chúng ta còn 1 chương nữa sẽ hết. Trong chương đó có bao nhiêu phần thì mình chưa biết vì mình chưa viết xong nhưng sẽ cố gắng trong nay mai.
Mong cả nhà ủng hộ bằng cách ấn like nhiệt tình nha.
Yêu các độc giả thật nhiều!