Mục lục
CHỊ VỢ, ANH YÊU EM( H+) Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Cát Vũ lúc này cũng hiểu được phần nào tâm trạng của Đoàn Nam Phương. Anh biết giữa cô và Osaze đã không còn gì nhưng khi thấy cô không vui thì anh cũng xốn xang trong lòng. Tâm trạng hiện tại của anh chính là chông chênh giữa lo lắng bất an cho Osaze và có chút ghen tị khi thấy gương mặt Đoàn Nam Phương biến sắc lúc nghe tin Osaze gặp nạn. Bản thân mình không muốn làm người nhỏ mọn cho nên anh không dám để lộ ra suy nghĩ của mình với cô, chỉ biết giữ riêng trong lòng.



Lâm Thiên Vũ sau khi nghe ý kiến của mọi người thì liền nói: “Bây giờ chúng ta chia ra làm ba đội. Một sẽ đi theo Ưng Túc đi dọc khu vực biên giới Libya và cánh rừng để tìm kiếm họ. Một nhóm sẽ theo Cát Vũ đi về phía tòa thành theo sự chỉ dẫn của hai người vệ sĩ của Lập Thế Khang. Còn một nhóm sẽ theo tôi và Nam Phương bay trở lại phía Ai Cập để xem họ có sang được Ai Cập hay chưa. Mọi người nhớ cẩn thận, tránh đụng độ với không quân.”



Tất cả mười lăm chiếc máy bay và trực thăng nhận lệnh xong liền hô rõ rồi nhanh chóng phân nhóm bay ra ba hướng. Nhóm của Ưng Túc bay về phía cánh rừng để tìm kiếm dấu tích của nhóm Đoàn Nam Phong nhưng không thấy bất kỳ ai. Anh liền chỉ huy nhóm mình bay ra phía biên giới giữa Libya và Ai Cập.



Trời đêm của một vùng đất đang gặp chiến loạn và ở trong tình trạng vô chính phủ như càng tối hơn khiến cho việc tìm kiếm vô cùng khó khăn. Ngay cả khi có bay lướt qua họ anh cũng không sao bít được. Cho nên, Ưng Túc liền ra lệnh cho nhóm mình hạ thấp trọng tâm của trực thăng để rà soát cho rõ hơn tình hình bên dưới.



Thật không ngờ ngay khi năm chiếc trực thăng do Ưng Túc chỉ huy vừa hạ thấp trọng tâm thì lại gặp ngay nhóm người tị nạn muốn trốn khỏi khói lửa chiến tranh cho nên liền chạy bộ theo trực thăng cầu cứu.



Nhóm người này bấn loạn và điên cuồng đến mức dùng gạch đá ném vào trực thăng để mong một trong những chiếc trực thăng này mở cửa ra cho họ lên.



“Không ổn rồi.” - Mấy phi công trong nhóm bay đồng loạt báo về.”



Ưng Túc lắc đầu nói: “Giữa đám người tị nạn này dù Nam Phong có ở đây cũng không sao tìm ra được. Tình hình này lại càng không thể bắt loa gọi.”



Sau cùng Ưng Túc đành ra lệnh cho nhóm bay giữ độ cao an toàn và chờ sự chỉ huy của Lâm Thiên Vũ.



Phía Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phương cũng không khá hơn. Bởi vì Libya đang có chiến loạn và Ai Cập sợ ảnh hưởng đến nước mình cho nên họ đặc biệt tăng cường canh phòng không phận quốc gia.



Ngay khi vừa phát hiện có máy bay lạ bay vào không phận nước mình thì không lâu sau đó không quân Ai Cập lập tức ra quân đánh chặn năm chiếc máy bay và một chiếc trực thăng trong nhóm của Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phương.



“Xem ra lần này không may mắn như lúc chúng ta vượt biên qua Libya.” - Đoàn Nam Phương nói với Lâm Thiên Vũ thông qua bộ đàm.



Lâm Thiên Vũ bình tĩnh đáp: “Lính biên phòng Ai Cập đang chặn sự xâm nhập từ Libya qua cho nên họ đề cao cảnh giác những kẻ bay vào không phận nước mình hơn những kẻ bỏ trốn qua khu chiến sự. Bởi vì chẳng ai dại dột đi tìm đến nơi máu lửa đó cả. Tối qua lúc anh vượt biên từ Gaza qua Ai Cập thì may là phòng tuyến phía bên đó mỏng manh nên mới thuận lợi đến Siwa sớm để đón em và Cát Vũ.”



Đoàn Nam Phương nghe xong liền nói: “Em hiểu rồi anh Vũ. Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”



Lâm Thiên Vũ nhìn vào màn hình rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Bay ngược lại Libya. Kẻ nào chặn thì bắn ngay.”



Chiếc máy bay chiến đấu do Lâm Thiên Vũ dẫn đầu lập tức mở con đường để đâm thủng sự vây chặn của không quân Ai Cập. Chiếc trực thăng của Đoàn Nam Phương đang bay theo sau năm chiếc máy bay chiến đấu cũng đã nghe thấy tiếng súng nổ.



Những vệ sĩ trên trực thăng của cô lúc này cũng đội nón sắt vào và mở cửa trực thăng ra để bắn hỗ trợ cho đoàn máy bay chiến đấu của Lâm Thiên Vũ. Sau một lúc đọ hỏa lực với không quân thì phía không quân Ai Cập liền dừng lại và rút về bởi vì họ thấy mấy chiếc máy bay của Lâm Thiên Vũ rẽ hướng sang biên giới Libya.



Lâm Thiên Vũ thấy tình hình đã ổn thì liền kết nối liên lạc với Lâm Cát Vũ: “Tình hình bên em thế nào rồi?”



Lâm Cát Vũ liền nói: “Phi công không dám bay gần khu vực tòa thành bởi vìbên ngoài tòa thành này có dàn tên lửa bảo vệ. Nếu bay gần sợ sẽ bị sóng ra đa phát hiện, lúc đó tên lửa sẽ tự động phóng lên. Cho nên tụi em chỉ có thể bay quanh tòa thành thôi.”



- --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK