Amy nhíu mày nghĩ thầm: “Chỉ có ông chủ của mình mới có khả năng đưa vũ khí lên đảo mà thần không biết quỷ không hay. Cũng chỉ có ông chủ của mình mới khiến cho Jackson không kiêng kị ai mà làm liều.”
Lâm Cát Vũ nhìn vẻ trầm tư suy nghĩ của Amy thì liền hỏi: “Amy, em không sao chứ?”
Amy đang mải miết đuổi theo những suy nghĩ của mình, bị Lâm Cát Vũ lên tiếng hỏi thì như sực tỉnh, ú ớ vài tiếng rồi nhẹ giọng đáp: “Em không sao.”
Lúc này, Lâm Cát Vũ lại nói tiếp: “Anh quả thật quá sơ suất. Cứ nghĩ rằng xã hội đen luôn trọng chữ tín không bao giờ nuốt lời cho nên anh cũng theo như thỏa thuận đi đường hàng không và không mang theo vũ khí. Vì muốn tạo sự tin tưởng để Jackson xuất hiện mà anh đã tay không bay đến đây trước hắn một ngày. Không ngờ...”
Nói đến đây, Amy liền vỗ vai anh cắt lời, trêu chọc: “Cậu bé, giang hồ hiểm ác. Từ từ chị sẽ dạy cho em.”
Lâm Cát Vũ nghe Amy lên mặt chê bai thì anh liền phì cười đưa tay giữ lấy bàn tay cô đang đặt lên vai mình, trêu trở lại: “Anh biết em là đàn chị trong hắc đạo, đem súng trong người vẫn an ổn qua hải quan. Điều mà ngay cả CIA cũng không làm nổi.”
Amy nghe xong liền nhhướng mày tự đắc: “Đương nhiên rồi, em là trợ thủ số một bên cạnh Lập Thế Khang mà. Bọn cảnh sát chỉ là bọn vô dụng. Giống như chuyện của anh cũng vậy. Ngu ngốc đến mức bị tội phạm cho vào tròng.”
Lâm Cát Vũ định mở miệng giải thích nhưng Amy đã bắt được bài biết anh định nói gì cho nên cô đưa tay che miệng anh lại rồi tiếp lời: “Anh lại định nói cảnh sát bọn anh làm việc phải tuân theo quy tắc có phải không?”
Không cần Lâm Cát Vũ trả lời, Amy liền tự đắc nói ngay một câu dè bĩu: “Toàn là rác rưởi.”
Lâm Cát Vũ đương nhiên không hiểu được cách làm việc thực dụng và nguyên tắc của những người trong hắc đạo, càng không hiểu được suy nghĩ của Amy nhưng anh cũng không muốn tranh cãi với cô. Lần này quả là do anh sơ suất. Anh không phải không có đề phòng. Thực ra anh và đồng đội có đem theo vũ khí, chỉ là vũ khí của anh không đọ lại hỏa lực của bọn chúng. Lúc đi qua hải quan của sân bay, anh cũng đã cẩn thận khai báo và nhờ họ chuyển vũ khí của anh và đồng nghiệp đi theo đường hành lý đặc biệt tránh tai mắt của bọn The Ring nghi ngờ. Lúc nghe Jackson đã nhập cảnh vào quần đảo Cook anh đã nghĩ kế hoạch thành công hơn một nửa. Không ngờ không gặp được Jackson mà còn bị bọn chúng đánh úp anh.
Bị Amy liên tiếp trêu chọc, gương mặt anh bí xị, nhẹ giọng than: “Anh biết chỉ có cái tên Lập Thế Khang đó là oai phong nhưng hắn không phải tài giỏi hơn anh mà là bên cạnh hắn có em. Amy, nói cho anh biết làm sao để em rời khỏi hắn?”
Câu hỏi của Lâm Cát Vũ khiến lòng Amy băn khoăn. Trước khi gặp Lâm Cát Vũ, tuy rằng Amy có không vui nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Lập bang. Từ nhỏ Amy đã được nhà họ Lập nuôi lớn, mặc dù bằng cách thức tàn nhẫn nhưng ngoài bọn họ ra cô không tin tưởng nơi nào sẽ là chỗ dựa tốt của mình. Hơn nữa, nơi đó còn có... hắn.
Lâm Cát Vũ không thấy Amy trả lời thì liền quay người, ôm lấy Amy vào lòng. Anh không biết nói gì, chỉ đặt cằm trên vai cô, nhắm mắt thật lâu. Luật định và thứ bậc trong giới hắc đạo không phải anh không biết. Càng biết rõ trong mắt Lập Thế Khang, Amy chỉ là cỗ máy giết người của hắn. Hắn không cho cô cảm xúc, không cho cô tự do, càng không coi cô là con người. Nghĩ đến đây, anh càng muốn mang Amy đi thật xa để thoát khỏi bàn tay của Lập Thế Khang.
“Nói cho anh biết, làm sao để em có thể thoát khỏi hắn?” - Lâm Cát Vũ không kiên nhẫn, lần nữa thúc ép Amy.
Amy bị lây người nhưng vẫn như khúc gỗ không dám đối diện với chuyện rời bỏ nhà họ Lập. Ngay cả việc cô biết vụ của bang The Ring là do Lập Thế Khang phía sau chống lưng nhưng cô cũng không dám nghĩ đến chuyện đi đến hỏi anh. Chỉ đơn giản anh là “ông chủ” của cô. Chủ nhân và thuộc hạ phải luôn luôn có thứ bậc rõ ràng. Không bao giờ có chuyện thuộc hạ chất vấn chủ nhân, càng không có chuyện thuộc hạ phản bội chủ nhân.
Lâm Cát Vũ thấy Amy khhông đáp mà chỉ trầm tư suy nghĩ thì liền mất kiên nhẫn kiên định nói với cô: “Hắn đặt giá bao nhiêu, anh cũng sẽ trả. Chỉ cần em rời khỏi hắn. Chúng ta sẽ có thể ở bên nhau.”
“Ở bên nhau sao?” - Amy nghe xong liền tự hỏi thầm. Cô không phải không tin tưởng tình cảm của Lâm Cát Vũ nhưng hai người họ chỉ vừa quen nhau, cô hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị cho chuyện rời bỏ Lập bang, càng không dám nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi cuộc sống hiện tại của mình.
Cô băn khoăn, cô lo lắng, cô sợ hãi... tất cả đều hiện ra trong mắt của Amy khiến Lâm Cát Vũ không muốn ép cô nữa. Anh chỉ vỗ nhẹ vai cô hứa hẹn: “Hãy nói với ông chủ của em, cho anh một cái giá. Sau khi em tự do, chúng ta sẽ kết hôn. Amy, em có tin anh không?”
Amy khẽ gật đầu, ngã vào ngực của anh, nhắm mắt tận hưởng giây phút bình an ngắn ngủi trước khi đối mặt với bão tố của cuộc đời mình.
...