Băng Thanh giận dỗi tránh né khỏi người anh, co chân lại che đi lối nhỏ. Đoàn Nam Phong bị mất hứng liền hỏi: “Rốt cục em muốn sao đây?”
Băng Thanh nũng nịu nói: “Em muốn anh cưới em.”
Đoàn Nam Phong đá lưỡi vai cái suy nghĩ một lúc rồi trả lời cô: “Anh yêu Uyển Linh. Anh sẽ không từ bỏ cô ấy dù là vì bất kỳ ai. Em cũng không ngoại lệ.”
Băng Thanh đẩy Đoàn Nam Phong ra, giận dỗi nói: “Đáng ghét! Sao anh không đi tìm cô ấy mà giải khuây?”
Đoàn Nam Phong nghe xong nhếch môi cười, nhẹ nhàng nói: “Anh và cô ấy chỉ là chuyện sớm muộn. Còn em là cơm phải ăn ngay cho nóng.”
Ở vào cái lúc còn cảm xúc, Đoàn Nam Phong lại chiếm lấy Băng Thanh không cho cô kháng cự. Qua biểu hiện của anh, Băng Thanh cho rằng anh mê mệt cô. Nếu anh không chịu ly hôn với Lưu Uyển Linh thì đã làm sao? Chỉ cần anh còn mê đắm cô thì sợ gì cô không đấu lại Lưu Uyển Linh? Cả biệt thự Nam Uyển cô cũng dọn đến ở trước cô ta rồi, không phải sao? Dù cưới xong cô ta giỏi lắm cũng chỉ có thể đến được biệt thự cổ của nhà họ Đoàn mà thôi, làm sao có được vị thế một mình một cõi như cô đây được. Nghĩ vậy, Băng Thanh càng thêm đắc ý. Cô nâng chân thật cao để thỏa mãn người đàn ông trên thân mình cho đến khi anh kiệt sức nằm ngã ra giường ngủ say như chết.
Băng Thanh lây anh rất lâu nhưng anh cũng không chịu dậy. Cô liền nhếch môi cười đắc ý rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm rửa ráy. Vừa tắm rửa Băng Thanh vừa nghĩ: “Đàn ông tên nào cũng giống nhau. Lần trước Lâm Thiên Vũ cũng như vậy. Xong rồi là không biết trời trăng mây gió gì. Đến nỗi mình lấy tay hắn in dấu tay để trộm dấu vân tay mà hắn cũng không biết. Chưa kể mình còn ngồi cả buổi để mở khóa điện thoại của hắn để lấy mật mã két sắt mà hắn cũng không hay. Một đám dại gái!”
Băng Thanh vừa tắm vừa hát. Đối với cô việc đưa đàn ông vào tròng là chuyện quá đơn giản. Vụ việc lần này không nghiêm trọng như vụ việc ăn cắp hồ sơ mật lần trước. Sau khi làm xong xuôi cũng chưa chắc Đoàn Nam Phong có chứng cứ mà nghi ngờ cô tráo đổi hồ sơ. Cô lại vẫn có thể tiếp tục ở bên anh. Còn nếu anh nghi ngờ cô thì chia tay là xong. Dù sao cô cũng sẽ khéo léo không để anh phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.
Tắm xong, Băng Thanh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài. Đoàn Nam Phong vẫn nằm yên ngủ như lúc nãy. Hơi thở anh đều đều khiến Băng Thanh an tâm bước ra phòng ngoài. Cô cẩn thận đeo bao tay vào và nhẹ nhàng mở khóa tủ bàn làm việc của anh. Đúng lúc này bỗng nhiên còi báo hiệu inh ỏi vang lên. Băng Thanh hoảng quá há hốc mồm nhìn quanh. Chưa kịp phản ứng thì cảnh sát từ đâu đã ập vào phòng. Đoàn Nam Phong cũng thong thả từ trong phòng ngủ mặc áo choàng ngủ bước ra.
Đến lúc này, cô mới biết thì ra anh đã đặt bẫy cô. Môi cô run rẩy, mắt cô sững sờ nhìn anh. Người đàn ông nửa giờ trước còn “chết đi sống lại” ân ái với cô giờ đây chính là người lạnh nhạt nhìn cảnh sát còng tay cô.
Băng Thanh bước ra cổng biệt thự Nam Uyển. Cô nhìn lại lần nữa căn biệt thự sang trọng xây theo lối kiến trúc hiện đại nằm ở nơi đất địa tốt đẹp này. Chỉ đáng tiếc, nó không dành cho cô. Dù cô sống ở đây nhưng cô không phải là chủ nhân của nó. Ở nơi này bất cứ lúc nào anh muốn cài bẫy hay mời cảnh sát đến cô đều không hay biết.
Tại đồn cảnh sát, viên cảnh trưởng ra sức hỏi cung cô: “Băng Thanh, mong cô hãy hợp tác với chúng tôi. Tội này cô không thoát được nhưng nếu cô chịu nói ai là người đứng sau sai khiến cô trộm tài liệu của ông Đoàn Nam Phong thì cô sẽ được giảm án.”.
Truyện Trinh Thám
Tuy nhiên, một lời Băng Thanh cũng không hé ra. Từ khi cô được dạy làm sát thủ thì đã xem cái chết không có nghĩa lý gì. Nếu cô khai ra ông chủ của mình thì tính mạng của anh trai cô sẽ như thế nào? Nếu như cô chết đi mà có thể cho anh trai mình cuộc sống tốt thì sự đổi chác này cũng đáng giá lắm.