“Không phải do Đoàn Nam Phong mời đến chứ?” - Bảo Vy suy đoán. Vẻ mặt cô áy ngại nhìn Tinh Vân. Tinh Vân lắc đầu đáp: “Mình nghĩ là không.”
Bảo Vy nghĩ nghĩ một chút liền cười động viên bạn: “Chắc ba cậu mời cô ta đến cho đủ tay đánh bài thôi. Không cần quá để tâm.”
Tinh Vân nghe xong liền phì cười, cô bạn thân này của nàng không được điểm gì tốt chỉ có mỗi khoản suy nghĩ lạc quan là thắng thiên hạ thôi.
Nhìn thấy Tinh Vân không xụ mặt nữa, Bảo Vy cũng vui vẻ theo. Cô phủi mông đứng lên định bước ra cửa phòng thì Tinh Vân gọi lại: “Cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đương nhiên là đi xuống phụ bác gái làm cơm tối rồi. Nhiều người đến thế này làm sao một mình bác làm xuể.” - Bảo Vy nhìn qua Tinh Vân rồi lại cười hì hì: “Không lẽ cậu nghĩ tớ xuống chào hỏi Lưu Uyển Linh và họp nhóm chơi búp bê với cô ta sao?”
Tinh Vân lần nữa liền phì cười: “Bảo Vy, mình sợ cậu rồi. Mấy tuổi rồi còn nghĩ đến chuyện chơi búp bê?”
Bảo Vy cười cười cùng Tinh Vân đi xuống lầu. Trong phòng khách sang trọng, Lưu Uyển Linh xinh đẹp ăn mặc quý phái đang cùng ba Tinh Vân trò chuyện. Nhìn thấy Bảo Vy và Tinh Vân, Lưu Uyển Linh lịch sự lên tiếng chào. Đúng lúc này ba người đàn ông trẻ tuổi đang trò chuyện rôm rả bên ngoài bước vào. Bảo Vy liền huýt nhẹ khuỷu tay Tinh Vân ra hiệu cho cô lên lầu ăn mặc trang điểm cho đẹp để tránh bị lép vế trước mặt Lưu Uyển Linh. Tinh Vân liền cúi xuống nhìn lại quần áo đang mặc trên người, váy ngắn bồng bềnh đi kèm áo thun trắng có hình con chó con dễ thương, hoàn toàn đâu có vấn đề gì cần thay đổi. Nghĩ nghĩ một lúc cô liền đi xuống bếp lướt qua hết những người đang ngồi ở phòng khách, không nói câu nào.
Bảo Vy cũng đi theo cô ra phía sau phòng bếp. Hai người vừa vào đã mặc tạp dề phụ mẹ Tinh Vân nấu nướng. Bảo Vy vừa thái thịt vừa than thở: “Tinh Vân, cậu xem, tại sao ở thế kỷ XXI rồi mà phụ nữ có tri thức, có nhan sắc, có tiền bạc như chúng ta vẫn phải mốc mặt trong bếp thế này?”
Tinh Vân đang nhặt rau liền lên tiếng đáp ngắn gọn: “Vì người giúp việc nghỉ.”
Bảo Vy gật gù ra vẻ đồng ý rồi lại nói thêm: “Tinh Vân, cậu nói xem, hai chúng ta kém cái con nhóc áo màu cà phê đó chỗ nào mà nó thì chễm trệ ngồi sofa tán dốc với soái ca, còn chúng ta lại ở đây luôn tay luôn chân?”
Tinh Vân lần nữa lại đáp gọn: “Vì cô ta là khách.”
Bảo Vy lại tiếp tục lên tiếng kháng nghị: “Vậy mình không phải được mời đến sao?”
Tinh Vân nhặt xong rau liền quay sang giã tỏi, lắc đầu nhìn Bảo Vy nói: “Không thấy người ta mang quà đến hay sao?”
Bảo Vy vừa giả khóc vừa cười đối đáp lại: “Lại còn như vậy nữa. Bất công quá! Có phải lần sau mình mang theo quà thì sẽ được lên phòng khách uống trà như thiếu phu nhân hay không?”
Tinh Vân nghe xong liền đáp gọn: “Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ. Mình còn ở đây, ai cho cậu trốn việc?”
Bà Minh đứng từ xa nghe thấy cuộc đối đáp của hai đứa nhỏ thì liền cười nói: “Bảo Vy, cháu không phải khách. Cháu là người trong gia đình chúng ta. Nhiều năm rồi, chúng ta đón năm mới không có cháu tự nhiên cũng thấy mất vui.”
Bảo Vy được mẹ Tinh Vân nịnh thì liền tươi cười nói: “Dì à, năm mới mà không ăn canh măng của bác làm tự nhiên cũng thấy không có ý nghĩa.”
Bà Minh như sực nhớ ra điều gì liền lau tay rồi quay sang Bảo Vy nói: “Uhm nhỉ, được rồi. Bây giờ dì kêu bác trai đi ra vườn đào măng đem vô nấu cho tụi con ăn. Măng tươi ăn rất ngon.”
Nói xong bà Minh cởi tạp dề ra treo lên rồi đi về phía phòng khách gọi chồng đi ra vườn. Trong nhà bếp, Tinh Vân nhìn Bảo Vy lắc đầu bất mãn nói: “Nhiều khi mình không biết mình hay cậu là con của mẹ mình nữa. Sở thích nào của cậu mẹ mình cũng nhớ hết. Cưng chiều đến vậy.”
Bảo Vy đang đứng chiên chả giò liền chống nạnh hỏi lại: “Vậy ba mẹ mình đối với cậu thế nào?”
Tinh Vân nghĩ đến ba và mẹ kế của Bảo Vy thì liền nở nụ cười ngọt ngào. Gia đình Bảo Vy đối với cô mà nói không khác gì người một nhà.
Một lúc sau, Lâm Thiên Vũ bước vào nhà bếp. Nhìn thấy Tinh Vân đang nấu ăn, anh chỉ biết đứng tựa cửa say mê ngắm nhìn mà không bước thêm nổi bước nào. Bảo Vy nhanh chóng phát hiện ra anh, liền hướng về phía anh hỏi lớn: “Lâm Thiên Vũ, anh đã vào đây còn không biết đeo tạp dề phụ chúng tôi sao?”
Lâm Thiên Vũ nghe có người gọi cả họ tên mình ra thì giật mình nhìn về phía đó. Đại thiếu gia nhà họ Lâm cá không biết nướng nói chi nấu ăn, còn mong anh vào bếp phụ mấy chuyện này, thật đúng là làm khó anh mà. Nhưng anh vẫn nhiệt tình lấy tạp dề trên mắc đeo vào nhìn qua nhìn lại hỏi: “Các em muốn tôi làm gì?”