Anh cảm thấy hít thở không thông nhưng biết Tinh Vân bị suyễn cho nên anh không dám hút thuốc trước mặt cô. Chỉ có thể hướng mặt ra ban công hít thở khí trời buổi sáng ở biển. Thấy hắn đang dịu dần tâm trạng, Tinh Vân khẽ lên tiếng khẩn cầu: “Tiến, thả tôi đi có được không?”
Cao Thừa Hiên hít lấy một ngụm không khí, khó chịu đã bốc lên đầu nhưng vẫn quay lại nhìn Tinh Vân ung dung trả lời: “Được! Nhưng...”
Tinh Vân điềm tĩnh nhìn hắn, cô biết thừa hắn tốn nhiều công sức như vậy bắt cô về thì không dễ thả cô đi. Cho nên cô điềm nhiên nghe điều kiện của hắn. Trong đầu cô lúc này lại hiện ra những lời của ông ngoại mình:“Trên thương trường, không việc gì là không có thỏa thuận và cũng không có việc gì là không thể thương lượng.Tinh Vân, cháu phải nhớ rõ điều này.”
Nhớ lời ông ngoại dặn, Tinh Vân đương nhiên trưng ra bộ mặt không thể đoán định lắng nghe điều kiện của hắn. Cao Thừa Hiên nhìn Tinh Vân rồi nhếch môi thâm hiểm nói: “Chiều nay tôi có một cuộc giao dịch ma túy. Khách hàng của tôi biết trong tay tôi có “thiên kim bạc tỉ” xinh đẹp kiều diễm cho nên hắn muốn “nếm thử mùi vị”. Lô hàng trị giá hai trăm triệu đô, hắn không lấy một xu. Chỉ muốn cô thôi. Cô thấy thế nào?”
Tinh Vân nghe xong thì điếng người nhưng cô vẫn không lộ ra vẻ hoảng sợ mà chỉ nhếch môi cười. Nụ cười cũng không kém phần tính toán mà thương lượng với đối phương: “Tôi đưa anh năm trăm triệu đô, anh thả tôi đi.”
“Không được.” - Cao Thừa Hiên đáp ngay.
“Tại sao?” - Tinh Vân khó hiểu hỏi lại.
Cao Thừa Hiên cười nói: “Bắt cóc tống tiền xưa nay không phải nghề của tôi. Chuyện này đồn ra ngoài thì danh tiếng của tôi và gia đình tôi sẽ mất sạch.”
Tinh Vân nghĩ thầm: “Danh tiếng sao? Việc anh đang làm không phải bắt cóc cưỡng hiếp hay sao? Còn lo sợ danh tiếng.”
“Cô vẫn còn có một lựa chọn nữa. Đó là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi. Nên nhớ kỹ, những gì tôi không có được thì nhất định phải hủy hoại. Cho nên, nếu cô không muốn làm người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ bán cô cho thằng khác.” - Cao Thừa Hiên kéo dài ra từng chữ chậm rãi nói vào tai cô.
Mặt Tinh Vân nhất thời biến sắc nhưng không để lộ suy nghĩ của mình về hắn: “Cái tên này quả là xấu hết chỗ nói. Ác nhân đúng nghĩa.”
“Suy nghĩ cho kỹ. Khách hàng của tôi là một tên già béo ị, xấu xí. Cô theo hắn hay theo tôi?” - Cao Thừa Hiên vừa huýt sáo vừa nói, trong lòng có chút cảm giác thành tựu khi uy hiếp được Tinh Vân. Hắn quay người bước vào vào phòng, ngồi trên sofa gác chân lên bàn trông rất khệnh.
“Nếu cô thoát được từ tay hắn thì coi như cô tự do. Nhưng tôi nói cho cô biết, người của hắn rất đông. Thân con gái như cô muốn trốn e là không dễ.” - Nói đến đây Cao Thừa Hiên càng đắc chí vì nghĩ bản thân mình dọa được Tinh Vân thì cô sẽ vì lo sợ mà ngoan ngõan ở lại bên cạnh hắn nhưng nào ngờ Tinh Vân lạnh lùng trả lời: “Tôi đồng ý.”
Ba chữ này khiến Cao Thừa Hiên trố mắt nhìn cô. Hắn không ngờ cô lại lớn gan lựa chọn như vậy. Chẳng lẽ ở bên cạnh một ông già béo ị xấu xí vẫn tốt hơn ở chỗ hắn sao? Nghĩ đến đây, tự nhiên lòng tự kiêu của Cao Thừa Hiên bị tụt giảm đến mức đáng thương. Hắn tức giận đứng lên tiến lại gần cô, hai mắt hắn trừng lớn nhìn chầm chầm vào cô, lần nữa găng giọng cảnh cáo: “Cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Lọt vào tay trùm ma túy khét tiếng của Nga cô không có đường thoát đâu.”
“Bây giờ thì tôi có đường thoát hay sao?” - Tinh Vân điềm tĩnh hỏi lại hắn.
“Cô...” - Cao Thừa Hiên nghe xong liền tức giận ứa gan nhìn Tinh Vân.
“Dù là không chấm một phần trăm cơ hội thoát thân tôi cũng phải thử.” - Ánh mắt Tinh Vân nhìn xoáy vào đôi mắt đang trừng lớn của Cao Thừa Hiên, kiên định nói.
Cao Thừa Hiên gật đầu tức giận nói: “Được lắm! Sau khi giao cô cho hắn coi như cô đã thoát khỏi tay tôi. Còn sau đó cô sống thế nào không phải việc của tôi.”
“Thành giao.” - Tinh Vân lạnh lùng buông ra hai tiếng chắc nịch. Có những chuyện chỉ có thể liều đến cùng.
“Người đâu, đưa cô ấy đi ăn uống, tắm rửa, trang điểm cho thật đẹp. Đúng sáu giờ tối đưa ra xe cho tôi.” - Cao Thừa Hiên gọi người vào phân phó sau đó tức giận đi thẳng không quay lại nhìn Tinh Vân lần nào nữa.