Lưu Uyển Linh nghe xong liền khó chịu vùng tay anh ra, cố sức giải thích cho Lưu Trọng Thiên hiểu: “Anh à, tại sao anh cứ phải hơn thua với người ta? Anh Nam Phong thật sự rất là giỏi, không gì qua được mắt anh ta cả. Chuyện năm xưa em giúp anh ăn cắp mẫu vi rút để làm vũ khí sinh học của bọn họ, anh Nam Phong cũng biết...”
Lưu Trọng Thiên không để Lưu Uyển Linh tiếp tục ca ngợi kẻ địch nữ nên liền chặn lời cô: “Biết thì sao? Không phải là hắn vẫn chịu cưới em đấy thôi. Hắn vẫn một mình chịu thiệt hại mà không dám làm gì em. Hắn tài giỏi sao? Anh nhổ vào hắn. Hắn có một chút tài giỏi thì lúc nào cũng xem thường anh. Dựa vào cái gì mà hắn cái gì cũng có còn anh thì không? Cho nên, anh nhất định không để hắn được yên ổn. Anh phải cho hắn biết Lưu Trọng Thiên này phải lấy đi tất cả mọi thứ thuộc về hắn.”
Nghe Lưu Trọng Thiên gào thét thì gương mặt Lưu Uyển Linh bắt đầu chuyển sang sợ hãi.
Cô rối rắm hỏi lại: “Anh Hai, trả lời em. Có phải năm đó anh nói yêu em là vì anh muốn cướp em từ tay anh Nam Phong phải không?”
Lưu Trọng Thiên nghe Lưu Uyển Linh chất vấn mình thì chỉ nhắm mắt thở dài, không đáp. Lưu Uyển Linh nhìn qua thái độ của anh cũng đoán được vài phần.
Cô thẫn thờ, hai mắt đờ đẫn hỏi tiếp: “Vậy có phải, lúc em không chịu phá thai, anh bỏ rơi em cũng là để em cùng đường phải tìm đến anh Nam Phong nhờ giúp đi tìm anh. Rồi anh đặt sẵn bẫy chờ anh ấy ở Nga hay không?”
Không thấy Lưu Trọng Thiên nói gì, Lưu Uyển Linh có phần kích động, cô thét lớn tiếng: “Trả lời em, trả lời em đi. Có phải anh Nam Phong nhất định phải chết anh mới cam tâm không?”
“Phải!” - Lưu Trọng Thiên lớn tiếng trả lời trước sự chất vấn liên tục của em gái mình.
Nghe anh trai trả lời như vậy, Lưu Uyển Linh chỉ có thể đứng sững người như tượng. Không nói được lời nào nữa. Thì ra trước nay bản thân cô là con cờ trong tay người thân của mình mà cô không hay biết. Đối với Lưu Trọng Thiên, cô không chỉ có tình yêu nam nữ, còn có cả tình thân ruột thịt. Dù cho cả thế giới quay lưng với cô thì anh hai cũng sẽ không bỏ rơi cô nhưng mà không ngờ bấy lâu nay anh ta đều lợi dụng cô. Cảm giác niềm tin bị sụp đổ khiến lòng Lưu Uyển Linh trống rỗng. Thế giới này, cô còn có thể tin được ai?
“Em không giúp anh, anh sẽ tự nghĩ cách. Đừng ở đây chất vấn anh.” - Lưu Trong Thiên giận dỗi nói lẫy rồi cố sức đứng dậy.
Nhìn anh cực khổ di chuyển, Lưu Uyển Linh lại thấy đau lòng. Cô liền chạy đến dìu anh. Nhưng Lưu Trọng Thiên lại dùng chút sức còn sót lại xô cô ra xa, quát lớn: “Tránh ra!”.
Lưu Uyển Linh đau lòng chất chứa đau lòng, vừa khóc vừa nói: “Anh Hai, đừng như vậy. Anh vẫn còn rất yếu, hãy nghỉ ngơi trước đã.”
“Dù có liều cái mạng này, anh cũng không để Đoàn Nam Phong có thể cưới được Cao Hoàng Tinh Vân. Anh không thể để Lưu Viễn hạnh phúc. Mẹ con hồ ly tinh đó cùng Đoàn Nam Phong nhất định phải chết. Có như vậy Lưu Viễn mới đau khổ cả đời. Mẹ mình cũng có thể nhắm mắt.” - Lưu Trọng Thiên khí thế ngất trời, hung hăng cắn răng nói lớn tâm địa của mình.
Lưu Uyển Linh nghe xong liền sợ hãi lắc đầu liên tục nhưng trước vẻ mặt cương quyết và bộ dạng của Lưu Trọng Thiên cô chỉ đành thỏa hiệp.
...
Đêm trước ngày cưới, trên dưới nhà họ Cao vui vui vẻ vẻ ăn uống linh đình. Sau bữa tối, Tinh Vân nằm đắp mặt nạ cạnh mẹ mình. Ánh sáng của những ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ rọi xuống hai mẹ con.
Bà Minh nhẹ vuốt mái tóc của con gái, yêu thương nói: “Nhanh thật, mới ngày nào vừa sinh con ra. Bây giờ đã đến lúc phải gả đi rồi.”
Tinh Vân ôm mẹ nũng nịu: “Mẹ à, con chỉ chuyển sang biệt thự Nebula ở thôi. Không có xa nơi này. Chỉ mười phút lái xe thôi mà.”
Bà Minh ôm con vào lòng, nhẹ giọng nói: “Dù gần hay xa thì có người mẹ nào nỡ gả con đi lấy chồng chứ. Con à, con là bảo vật quý giá nhất trên đời của mẹ, con có biết không?”
Tinh Vân vui vẻ cười, gật gù nói: “Con biết, con biết mẹ rất thương con. Con cũng rất thương mẹ.”
Hai mẹ con đang tâm sự chuyện yêu đương thì lúc này ông Minh từ bên ngoài bước vào.
Ông chậc lưỡi nói: “Nếu con không vì mẹ thì thằng nhóc Đoàn Nam Phong có cơ hội cưới được con sao?”
Tinh Vân tháo mặt nạ dưỡng da ra, nhìn ba mình rồi nhẹ nhàng bênh vực chồng: “Ba à, từ mai, anh Nam Phong là chồng con. Ba đừng ác cảm với anh ấy nữa. Con yêu anh ấy, được anh ấy cưới là may mắn của con.”
Ông Minh nhìn con gái rồi chỉ biết cười trừ nói lẫy: “Con gái lớn thì là con của người ta mà.”
Tuy nhiên ông vẫn tiến lại gần vuốt tóc con, yêu thương nói: “Ba chỉ tiếc đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian bên con. Mới vừa nhận lại thì con đã muốn xuất giá rồi. Làm cho ba chưa kịp yêu thương con.”
Tinh Vân thấy ông nói lời yêu thương mình thì liền mỉm cười nũng nịu vòng tay ôm eo ông, hứa hẹn: “Ba à, con sẽ thường xuyên về nhà mà.”
Cao Hiển Minh cười cười, đang vuốt tóc khen con ngoan thì đúng lúc này điện thoại của Tinh Vân reo lên.
Nhìn thấy hình của Đoàn Nam Phong trên màn hình, nàng liền hí hửng nghe máy: “Alô, em nghe đây.”
Đoàn Nam Phong sau khi đi dự tiệc từ giã thời độc thân với nhóm bạn hồi Đại học thì liền gọi cho Tinh Vân.
Đầu dây bên kia, anh dịu dàng hỏi: “Bé con, em ngủ chưa?”
Tinh Vân nghe giọng anh có chút men say thì hỏi lại: “Anh đã xong ở chỗ bạn anh rồi hả?”
“Bọn họ vẫn uống tiếp, rồi rủ nhau đi chơi đến sáng. Nhưng ngày mai anh phải thức sớm qua đón em. Cho nên bây giờ anh đi về.” - Giọng Đoàn Nam Phong ngà ngà nhưng nói năng vẫn còn rất lưu loát.
Tinh Vânnghe xong mỉm cười vui vẻ khen ngợi: “Có ý thức trách nhiệm như vậy là tốt. Anh đã ăn gì chưa?”
Đoàn Nam Phong liền đáp: “Anh không đói. Bên em có tổ chức tiệc từ giã thời độc thân không?” - Đoàn Nam Phong vừa nói chuyện điện thoại vừa đi xuống bãi để xe của nhà hàng.
“Không có, nghi thức kiểu Mĩ này, em không quen.” - Tinh Vân nhún vai trả lời anh. Trong thâm tâm cô nghĩ cái trò ăn uống nhậu nhẹt, cởi đồ, chửi tục của cái “tiệc độc thân” kiểu Mĩ này không có gì hay ho. Dù sao cô cũng là người Việt, sinh ra và lớn lên tại Việt Nam và chịu ảnh hưởng của lối giáo dục Đông Á cho nên dù sống ở Mĩ cô cũng không hoàn toàn cởi mở chuyện này.
Đoàn Nam Phong nghe giọng thì như hiểu được ý cô, anh vộ nói: “Bây giờ anh cũng về ngay đây...”
“Ư...” - Chưa dứt lời thì đầu dây bên kia đã không còn nghe thấy gì nữa.