“Vậy tôi thua luôn bây giờ đi.” - Nói xong hắn liền cúi xuống hôn nàng, nhẹ nhàng nói ra một câu rất thật. Tinh Vân lùi ra sau tiếp tục bàn điều kiện với sói: “Nếu thua thì anh phải rời khỏi nhà tôi, trả chìa khóa nhà cho tôi.”
“Còn nếu tôi thắng?” - Đoàn Nam Phong nheo mắt hỏi lại.
Tinh Vân nhắm mắt cắn môi nghĩ nghĩ rồi miễn cưỡng nói: “Bất kỳ lúc nào anh muốn, tôi cũng sẽ đáp ứng anh.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền cười lớn, hứng thú nhắc nhở Tinh Vân: “Bé con, giao dịch với tôi không có chuyện cho em cò kè hay ăn quỵt đâu đấy.”
Tinh Vân hít một hơi dài, cúi đầu nói: “Tôi biết rồi.”
“Nhớ kỹ chỉ hai phút thôi đó. Đúng là quá sức chịu đựng của tôi.” - Đoàn Nam Phong lần nữa nhắc lại cuộc chơi.
Nói xong hắn nắm tay nàng cùng bước lên phòng ngủ. Tinh Vân vừa giúp hắn cởi quần áo, vừa rung rung bàn tay cố không để hắn nhìn ra sơ hở của mình. Sau khi toàn thân hắn đã trần như nhộng thì cô liền lấy dây thừng trong tủ ra trói tay chân hắn lại. Đoàn Nam Phong ngoan ngoãn làm mọi thứ theo ý nàng.
Khi thấy mọi chuyện xong xuôi, Tinh Vân liền nhanh tay chớp lấy cơ hội, vồ lấy quần áo của hắn để lục tìm chìa khóa nhà mình. Sau đó nàng liền cầm điện thoại nhanh chóng chụp hình cơ thể trần truồng của Đoàn Nam Phong. Hắn không hiểu nàng có ý gì liền nhíu mày hỏi: “Bé con, em chơi trò gì đó?”
Tinh Vân cười cười nham hiểm rồi đắc ý nói: “Đoàn Nam Phong à, nếu anh không rời khỏi nhà tôi thì số hình này sẽ được gửi lên các tòa soạn báo của Mĩ và các nước khác trên Thế Giới. Tôi tin rằng rất nhiều người muốn nhìn thấy thân hình sáu múi của người đàn ông kim cương - Đoàn tổng tài, Đoàn Nam Phong đó.”
Nói xong nàng còn hả hê cười hô hố rồi mới chịu rời khỏi phòng. Trước khi đi nàng còn không quên chìa mặt lại gần khiêu khích hắn bằng một nụ hôn gió, rồi giả vờ tốt bụng khuyên: “Anh nằm đó mà suy nghĩ cho kỹ về chuyện mình làm đi. Trước giờ toàn bắt nạt tôi thôi. Cuối cùng tôi cũng có cơ hội cho anh vào tròng. Hihi...”
Tinh Vân còn giở trò, đưa ngón tay lên chỉa chỉa vào mấy múi thịt của Đoàn Nam Phong, trấn an anh: “Đoàn Tổng tài, anh đừng có lo. Một chút nữa tôi chơi đùa chán sẽ mặc lại quần áo cho anh và gọi taxi đưa anh về nhà. Anh cứ ngoan ngoãn lên giường trùm mền cho đỡ lạnh nha. Nhớ là cầu nguyện cho tôi sớm chán cái trò nhìn anh trần trụi như vậy để mau chóng lên mặc đồ cho anh nha. Haha...” - Nói xong Tinh Vân liền cười lớn và thè lưỡi ra trêu tức hắn.
Nàng toan bước ra thì hắn đã gọi giật nàng lại bằng một giọng bị kiềm nén ức chế: “Cao Hoàng Tinh Vân, em đứng lại cho tôi.”
Bất ngờ bị gọi, Tinh Vân liền giật mình, ngớ người tròn mắt quay qua nhìn hắn rồi giả vờ hỏi: “Đoàn tổng tài, anh có gì nhờ cậy?”
Đoàn Nam Phong mặt đỏ tía tai dùng hết sức bình sinh làm đứt dây trói tay ngay trước mắt Tinh Vân. Cô chứng kiến cảnh xong cảnh đó liền trố mắt như không thể tin vào mắt mình. Người đàn ông này tuy cô biết hắn khỏe nhưng không ngờ sức mạnh của hắn lại khiếp người như vậy.
Trong khi Đoàn Nam Phong lo cởi dây trói chân, đại não liền đánh động cho Tinh Vân nguy hiểm cần kề và việc cần làm lúc này của cô là... chạy. Nghĩ xong, cô ba giò bốn cẳng chạy thật nhanh ra khỏi phòng nhưng nào có dễ như vậy. Đoàn Nam Phong chỉ sải vài bước đã tóm được cô vào lòng, quay người nhấc bổng cô lên không trung. Mũi anh chạm vào mũi cô, miệng nhếch lên một nụ cười man trá.
Tinh Vân biết mình sắp xong rồi cho nên liền lớn tiếng kêu la. Nhưng sau đó thì liền im bặt bởi vì cô biết nhà cô không có ai. Mải mê nghĩ ngợi đến khi hắn quăng cô xuống chiếc giường êm ái cô mới tỉnh ra liền thu người co lại một góc
“Nam Phong, chúng ta có gì từ từ nói.” - Tinh Vân lắp bắp cố gắng thương lượng nhưng Đoàn Nam Phong liền khép đôi mắt lại, giọng u ám nói: “Bé con, vừa rồi em đắc thắng lắm mà. Muốn nhốt tôi ở đây rồi trốn thoát sao? Em cũng xem thường chồng em quá rồi đấy.”
“Không có... không có xem thường... không có xem thường...” - Tinh Vân sợ hãi xua tay chống chế, liên tục phủ nhận.
“Quá muộn rồi! Tôi sẽ cho em thấy động đến tôi sẽ có hậu quả gì.” - Đoàn Nam Phong trong mắt ngập tràn dục vọng khiến Tinh Vân đánh hơi được mùi vị nguy hiểm nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi: “Thực ra anh muốn thế nào?”
“Muốn cái gì thế nào?” - Đoàn Nam Phong nhướng mày hỏi lại.
“Muốn... xử lý tôi... thế nào?” - Tinh Vân lắp bắp nói một câu không ra hơi.
“Em sao?” - Đoàn Nam Phong cười hỏi lại. Sau đó chậm rãi chậc lưỡi nói: “Em là con gái duy nhất của Cao Hiển Minh chủ tịch tập đoàn Cao Thị, mẹ em lại là con gái của chủ tịch tập đoàn Hoàng Thiên. Gia thế hiển hách như vậy tôi làm sao dám làm gì em.”
Nhìn thấy bộ mặt sợ sệt của Tinh Vân thì hắn liền thích chí trêu chọc. Hắn cúi xuống phả hơi thở vào cổ nàng. Hơi thở của hắn có vẻ rất kiềm chế, lời nói cũng trầm đi, đều đều nói: “Hôm nay em dám gây sự với tôi trước, coi như cho tôi cái cớ biến em thành người tiền sử.”
“Người tiền sử ư?” - Tinh Vân khó hiểu nhìn hắn.
Thấy hắn không nói, cô liền hỏi tiếp: “Anh muốn làm gì tôi?”
Đoàn Nam Phong liền cười đểu, ma mãnh giải thích: “Người tiền sử không có quần áo để mặc. Từ giờ đến khi ba mẹ em quay lại, em đừng mong được mặc đồ.”
Người nào đó nhẹ nhàng nói, người nào đó há hốc mồm nghe: “Ý anh là...”
Chưa dứt lời hắn đã xé tung chiếc váy xinh đẹp trên người nàng. Mỗi miếng bay một hướng trông thật tơi tả đáng thương.
Hắn nhếch môi cười tà mị, lên giọng răn dạy: “Tinh Vân, là do em muốn đùa với lửa thôi. Ngoan ngoãn cho tôi nào.”
Tinh Vân chưa kịp phản ứng thì đã thấy nơi nào đó bị hắn lấp đầy. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng liền khóc gọi ba mẹ: “Ba, mẹ! Hai người làm ơn quay lại sớm một chút. Con gái hai người đang bị bắt nạt đây.”