Câu nói ướt át như vậy được nhắn vào lúc ba giờ sáng, những tưởng chỉ để giải khuây cảm xúc nhưng không ngờ đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tin đến.
“Không có chuyện đó.” - Bốn chữ ngắn gọn nhưng chắc nịch khiến Dorothy an tâm.
Tuy vậy cô vẫn không bỏ qua cơ hội trút bầu tâm sự. Ngón tay nhanh thoăn thoắt nhắn tiếp: “Vậy nếu anh gặp được người khác tốt hơn em thì sao?”
Đầu bên kia, Lập Thế Khang đang mơ ngủ cho nên nhắn tin hơi chậm. Tin cũ chưa đến, tin mới đã nhảy ra: “Nếu lỡ em chết đi thì sao?”
Đọc đến đây, Lập Thế Khang muốn quăng luôn cái điện thoại. Amy của anh sống trên đầu lưỡi dao ngọn súng, chưa bao giờ sợ chết còn cô gái này ngày ngày chỉ đi từ nhà đến trường còn sợ bản thân mình gặp chuyện chẳng lành. Đúng là hy hữu!
Lúc này, trong đầu Lập Thế Khang tự nhiên lại lóe lên những câu hỏi phân vân: “Liệu anh có thể chấp nhận được con người mới với những tính cách khác biệt của Amy hay không? Trước nay anh yêu Amy là vì cô ấy thấu hiểu anh, luôn ở bên cạnh bảo vệ anh và chính chắn trong suy nghĩ. Còn bây giờ những cái đó không còn nữa thì anh đối với Amy hiện tại là yêu hay là cố chấp?”
Suy nghĩ này khiến Lập Thế Khang rùng mình, anh vội lắc đầu xua đi và kiên nhẫn bấm tin nhắn trả lời Dorothy: “Không cho em nói bậy. Mau ngủ sớm.”
Dorothy thấy Lập Thế Khang không muốn nhắn tin nữa thì cũng chỉ gửi sang một chữ “ok” rồi tắt điện thoại đi ngủ.
Cũng giống như Đoàn Nam Phong hay Hoàng Gia Khiêm, công việc của Lập Thế Khang thực sự rất bận bịu. Trên bàn làm việc của anh chưa bao giờ thấy những chồng văn kiện hạng mục thấp hơn đầu. Ban ngày đọc không hết thì đến đêm lại đọc tiếp. Chưa kể các cuộc họp hành và hội nghị liên tục diễn ra cần anh phải chủ trì. Cho nên ngày nào anh cũng đều về nhà rất muộn. Tuy vậy ngày nào anh cũng đến nhà tìm Dorothy. Lần nào cũng là anh ở dưới nhà gọi điện cho Dorothy bước ra ban công. Khi thấy được mặt cô thì anh mới an tâm về nhà.
Dorothy là cô gái mới lớn và được nuôi theo cách bao bọc của mẹ cho nên cô cảm thấy cuộc sống của mình không có chút áp lực nào. Cô không hiểu vì sao Lập Thế Khang phải miễn cưỡng đến gặp cô. Hóa ra anh nói “ở bên nhau” chỉ là đứng từ xa gặp nhau một chút thôi sao? Dorothy muốn được nhiều hơn. Ít nhất là cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi ăn giống như những cặp đôi yêu nhau chia sẻ câu chuyện của mình trên mạng vậy.
“Thì ra quen bạn trai không vui chút nào? Cả ngày cứ ngóng nhau thì có ích lợi gì? Nhắn tin không đáp, gọi thì không thông. Chán như vậy chi bằng quen bạn gái.” - Dorothy ngồi trong cửa hàng hoa của mẹ mình, tay chống cằm nghĩ ngợi.
Lưu Uyển Linh vừa tan lớp học cắm hoa của mẹ cô nên cùng thời gian này mà bước ra huơ huơ tay trước mặt cô. Dorothy thấy Lưu Uyển Linh cằm trên tay một bó hoa được gói rất đẹp thì liền òa lên: “Chị Linh tự làm sao? Thật là đẹp quá đi!”
Lưu Uyển Linh hất mặt tự hào nói: “Đương nhiên rồi, được mẹ em cho một trăm điểm đấy.”
Dorothy nhìn nhìn bó hoa xinh đẹp một lúc cũng không vui lên được, chỉ thầm thở dài chán nản. Lưu Uyển Linh thấy vậy liên hỏi: “Em bị làm sao vậy?”
Dorothy thấy Lưu Uyển Linh kéo cái ghế lại ngồi đối diện mình thì đoán cô sẽ không tha cho mình. Biết không thể giấu lâu hơn được cho nên Dorothy đành lên tiếng hỏi: “Trước giờ chị có từng quen bạn trai không?”
Một câu hỏi được đặt thật đúng người. Chỉ có điều Lưu Uyển Linh lại phủ nhận mọi mối quan hệ tình cảm trước đây, lạnh lùng đáp: “Không có.”
Dorothy rũ đôi vai xuống, nhẹ thở hắt ra, buồn bã: “Vậy thì chị cũng không giúp được em rồi.”
Lưu Uyển Linh nhướng mày nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nếu là chuyện tình cảm thì chị không giúp được em đâu. Tình yêu thực sự rất phiền, đàn ông cũng toàn bọn giả dối. Xét cho cùng thanh xuân của phụ nữ vẫn là không nên đặt trên người đàn ông.”
Dorothy gật gật đầu, cô không hiểu vì sao Lưu Uyển Linh lại có thành kiến với đàn ông nhưng lời của chị ấy nói cũng không phải là sai. Thay vì cứ ngồi đây nhìn điện thoại xem khi nào người đàn ông đẹp trai kia nhắn tin cho cô thì chi băng cô đi làm việc mình thích.
Giống như nghĩ thông ra một vấn đề, Dorothy liền hít một hơi thật sâu vui vẻ đứng lên dỏng dạc nói rằng: “Em đã hiểu rồi. Thanh xuân của em sẽ đặt hết vào việc học nhạc.”.
Đam Mỹ Hài
Lưu Uyển Linh cười cười rồi chào tạm biệt Dorothy để ra về. Cánh cửa kính dày cộp vừa được đẩy ra, cô đã nhìn thấy xe của Lâm Thanh ở bên đường. Từ lần gặp nhau cuối cùng ở Nebula, đến nay cũng chục ngày rồi cô chưa từng gặp lại anh. Có lẽ hôm nay anh đã hỏi dò được tin tức của cô từ chỗ của Tinh Vân nên tìm đến.
- --
Các bạn đang đọc truyện của Hạc Giấy tại Noveltoon/Mangatoon. Vui lòng tìm đúng nguồn để ủng hộ tác giả. Xin cảm ơn rất nhiều.