Cũng cùng thời gian đó, mọi thông tin về Dorothy đã được đặt trên bàn làm việc của tổng giám độc tập đoàn Việt Lập. Lập Thế Khang tựa lưng vào ghế xoay, tay cầm cây bút đen thon dài, vô thức miết qua miết lại.
Những chữ trên tập tài liệu về Dorothy khiến anh nghĩ ngợi không thôi, miệng lẩm bẩm: “Ngày cô ta được đưa vào bệnh viện thay da tại sao lại gần sát với ngày Amy gặp nạn?”
Não bộ của anh lại nghĩ tiếp về thông tin năm đó có một đoàn học sinh đi cắm trại bị thiệt mạng trong tai nạn đó. Đôi mắt anh bất giác nhắm chặt, hít một hơi dài, anh liền nói: “Hiểu rồi.”
Khóe miệng câu lên một đường cong tuyệt mĩ đầy hân hoan, anh mở giỏ xách của Dorothy ra và lục tìm vài thứ. Bên trong chiếc giỏ xách của phụ nữ, son môi và bộ gương lược là hai vật không thể thiếu. Anh nhìn nhìn một lúc vào chiếc lược của Dorothy rồi lấy ra một vài sợi tóc có chân tóc màu bạch kim rồi bỏ vào một chiếc túi nylon. Đâu đó xong xuôi, anh đẩy ghế đứng lên, cầm áo vest và bước ra khỏi phòng làm việc.
Chiếc xe màu đen dài sang trọng đời mới nhưng lại mang phong cách cổ điển giống với tính cách trầm mặc của chủ nhân đang chầm chậm đỗ lại trước cửa một căn nhà nhỏ. Cánh cửa gỗ lâu năm mở ra lối vào khu vườn xinh xắn được Lập Thế Khang thuê người chăm sóc từ năm năm nay. Căn nhà nhỏ này vốn là nơi trước đây Amy từng ở. Tuy thuộc về sản nghiệp của nhà họ Lập nhưng năm năm nay anh chưa từng thu về. Mọi thứ ở nơi này đều thuộc về Amy. Suốt năm năm qua, những lúc buồn bã hay cô đơn, Lập Thế Khang cũng đều đến đây và hình dung ra cảnh Amy đang nói chuyện với mình. Có khi chỉ là tưởng tượng cô pha cho anh một tách café hay một ly trà thì anh đã thấy ấm lòng. Cuộc sống trong tưởng tượng, tình yêu trong mộng ảo suốt bao năm qua đã quấn lấy tâm trí của Lập Thế Khang và bức anh đến phát điên lên.
Lần nào bước từ nơi này ra anh cũng uống say khước để mong gặp lại Amy trong mộng tưởng nhưng lần nào tỉnh dậy cũng là nỗi sợ hãi đối mặt với cô đơn và cảm giác đánh mất trái tim mình. Lập Thế Khang bị dày vò về cái chết của Amy trong đau đớn và tuyệt vọng đến mức ngông cuồng trả thù và hành động thiếu suy nghĩ. Kế hoạch của anh chính là trả thù Đoàn Nam Phong rồi sẽ cùng hắn ôm nhau mà chết. Không ngờ, người tính không bằng trời tính.
Lập Thế Khang nghĩ đến đây, khẽ lắc đầu cười rồi bước vào trong nhà. Căn nhà được anh thuê người dọn dẹp thường xuyên cho nên nó sạch đến bất ngờ. Cả một sợi tóc còn sót lại của Amy anh cũng tìm không thấy. Những người thủ hạ đi theo anh cũng ra sức tìm kiếm trên dưới trong ngoài nhưng thực sự là không sao tìm ra được chút gì sót lại.
“Chủ nhân, chúng tôi đã giở từng bộ quần áo, rà từng kẽ hở vẫn không thể tìm ra tóc hay móng tay của cô Amy.” - Giọng của người thuộc hạ đều đều phát ra.
Lập Thế Khang cũng đoán trước được tình huống này cho nên cũng không có gì gọi là thất vọng. Năm năm qua đi, thứ gì của Amy cũng đều không còn. Anh vì cầu toàn mà ngày ngày cho người đến dọn dẹp sạch sẽ nơi này, không vương chút bụi nào.
Lập Thế Khang trầm mặc bước ra xe. Chiếc xe sang trọng chậm rãi rẽ ra đường cao tốc. Những luồng xe thay nhau đi lướt ngang qua cửa kính xe của anh. Khung cảnh mang một màu xám xịt ảm đạm.
“Không tìm thấy tóc của Amy để xét nghiệm ADN thì mọi suy đoán của mình đều không có căn cứ. Phải làm sao đây?” - Lập Thế Khang nắm chặt nắm tay cố để nghĩ ra cách nhưng không có cách nào khả thi hơn việc xét nghiệm ADN cả.
Anh nhắm mắt, ngả đầu vào cửa kính xe nghĩ ngợi. Hình ảnh cô nhóc đó lại lần nữa hiện lên trong đầu anh. Không cách nào có thể ngăn được nỗi nhớ nhung về cô ấy cho nên anh đành mở miệng gọi tài xế: “Đến địa chỉ trong thẻ căn cước này.”
Người trợ lý quay người lại cầm lấy tấm thẻ xanh rồi nhanh chóng ghi địa chỉ vào điện thoại đưa cho tài xế. Chưa đầy nửa phút, chiếc xe đã rẽ hướng sang khu biệt thự nhà của Dorothy. Tiếc thay, hôm nay Dorothy không có ở nhà. Người giúp việc tận tình chỉ dẫn địa chỉ cửa hàng hoa cho trợ lý của Lập Thế Khang đến tìm cô chủ nhỏ của mình.
Lúc nghe người trợ lý thông báo lại chuyện này, Lập Thế Khang liền thuận miệng cảm thán: “Con nít con nôi đã đi bán hoa.”
Lời vừa nói xong, ý nghĩ đen tối trong đầu khiến anh tự nhiên đỏ mặt rồi tủm tỉm cười. Lập Thế Khang đưa tay lên che đi khuôn miệng và nét cười điển trai rồi lẳng lặng nghĩ về cô gái ấy cho đến khi chiếc xe an vị trước cửa hàng hoa đẹp đẽ có cái tên: “Dora Florist”
- --