“Minh Minh, nghe anh nói, anh thật không chịu nổi có người công khai theo đuổi em. Anh đã từng nói: nếu ai dám động vào em, anh sẽ giết chết kẻ đó. Anh...” - Lưu Viễn bắt đầu lúng túng tay chân, cố gắng giải thích cho bà Minh hiểu là ông rất quan tâm bà nhưng nói thế nào lại thành ông là người ích kỷ khiến bà Minh lắc đầu, khó chịu nói: “Đủ rồi, ông làm ơn đi. Ông nghĩ ông là ai mà có tư cách can dự vào các mối quan hệ của tôi? Dương Thiên Bình, tôi nói cho ông biết, ông thay đổi quá nhiều rồi. Ngày xưa, có người bắt nạt ông, ông cũng không dám phản kháng. Bây giờ không ai đụng đến ông, ông lại ra tay đánh người. Ông có biết người ông vừa đánh là ai hay không?”
Lưu Viễn đau lòng khi nghe bà Minh nói mình không có tư cách can dự vào chuyện của bà cho nên ông liền lớn tiếng nói: “Anh biết, anh biết, hắn ta là chủ tịch tập đoàn viễn thông lớn nhất ở Mĩ, là người thừa kế duy nhất của gia tộc Smith tiếng tăm lừng lẫy. Minh Minh, có bao giờ mà bên cạnh em thiếu vắng những người như vậy theo đuổi đâu. Ba mươi năm trước như vậy, bây giờ cũng như vậy. Không có lúc nào khiến tôi an tâm hết. Người ta làm gì tôi, tôi cũng có thể nhịn nhưng nếu đụng đến em, tôi thật không nhịn nổi. Em nói xem tại làm sao lại như vậy?”
Bà Minh nghe ông nhắc về chuyện những người theo đuổi bà ba mươi năm trước, bất giác bà lại nhớ đến ba của Đoàn Nam Phong và câu chuyện ở nhà hàng Pháp năm đó ở Chicago. Dương Thiên Bình lúc đó bị sỉ nhục đến tận cùng cũng vẫn là nín nhịn nhưng đúng là có ai đụng đến bà hắn liền xù lông nhím ra ngay.
Dương Thiên Bình là người có chí cầu tiến lại chăm chỉ làm việc. Cho nên, anh gần như dành toàn bộ sức lực cho công việc làm thêm kiếm tiền. Trời xui đất khiến một ngày trước lúc bà quay lại trường học, Đoàn Nhất Phương hẹn bà đến một nhà hàng Pháp sang trọng bên bờ hồ Michigan ở trung tâm thành phố Chicago.
“Kim Minh, món ăn ở đây có vừa miệng em không?” - Đoàn Nhất Phương lịch sự nói.
Hoàng tiểu thư một thân đài các vừa uống nước vừa gật đầu: “Cũng không tệ.”
Đoàn Nhất Phương nở nụ cười thân thiện nói: “Chắc không bằng đầu bếp của Hoàng Thiên đâu.”
Hoàng Kim Minh liền cười nói: “Nhất Phương, chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau. Không phải “thanh mai trúc mã” nhưng cũng có thể nói là bạn bè. Anh không cần câu nệ dài dòng. Nói thẳng vấn đề đi.”.
Truyện Quan Trường
Đoàn Nhất Phương liền khó khăn nói: “Kim Minh à, từ nhỏ anh biết em là cô gái vừa xinh đẹp vừa xuất sắc nhưng mà chuyện hôn sự của chúng ta anh nghĩ là anh phải xin lỗi em. Bởi vì anh đã có bạn gái rồi. Cho nên... mong em đừng vì vậy mà giận anh. Mong bác trai Hoàng có thể hiểu và thông cảm cho anh.”
Hoàng Kim Minh nghe xong liền cười tươi như hoa lộ ra núm đồng tiền xinh đẹp: “Anh Nhất Phương yên tâm, nam nữ thời đại mới ai còn kết hôn theo sắp đặt của gia đình nữa. Cho nên anh không cần ngại. Cứ yên tâm theo đuổi hạnh phúc đi...”
Đoàn Nhất Phương thấy Kim Minh dễ dàng đồng ý thoái hôn thì liền thở phào nhẹ nhõm. Bỗng lúc này trong nhà hàng phát ra tiếng động lớn.
“Cậu làm ăn kiểu gì vậy? Dọn bàn mà để dao nĩa rơi xuống làm bẩn giày của tôi rồi.” - Tiếng của một người phụ nữ trung niên la oai oái phía góc nhà hàng khiến Kim Minh và Nhất Phương quay sang nhìn.
“Xin lỗi bà, tôi nhặt lên ngay đây.” - Người nam phục vụ lễ phép xin lỗi nhưng bà thực khách vẫn làm khó: “Đi mà được sao? Cậu không biết đôi giày này giá trị như thế nào đâu. Cả năm lương phục vụ của cậu chưa chắc mua nổi cái gót giày. Mau lau sạch cho tôi.”
“Vâng thưa bà.” - Người phục vụ cầm khăn giấy vừa định cuối xuống lau thì đã thấy một mũi giày sang trọng khác bước tới.
“Nè bà già, đôi giày Gucci lỗi mốt của bà đáng giá bao nhiêu mà bắt người ta lau. Bà tự lau không được sao?” - Một giọng nữ khá trẻ nhưng đanh đá còn có thêm vài phần kiêu ngạo cất lên.
Người phục vụ ngẩng lên thì nhìn thấy Hoàng Kim Minh đứng trước mặt anh. Nét mặt anh vừa ngỡ ngàng vừa khó xử nhìn cô. Nhưng Hoàng Kim Minh kênh kiệu không quan tâm sự khó xử của anh, liền khoanh tay nhịp chân phỉ báng bà thực khách khó tính.
“Nè cô gái, cô là ai lại ra đây lên mặt. Đây là chuyện của anh ta. Anh ta làm bẩn giày của tôi thì phải lau cho tôi. Đó là bình thường. Cô ở đâu ra đây chê bai đồ của tôi?” - Hoàng Kim Minh nhìn một lượt qua đồ trên người của bà thực khách rồi đánh giá: “Toàn đồ “qua tay” và “hàng nhái” mà còn ra vẻ. Mở to đôi mắt chó của bà ra nhìn xem đôi giày của tôi có đủ mua cả nhà bà làm nô lệ hay không?”
Người phụ nữ bị chọc tức liền muốn ra tay tát con nhỏ láo xược trước mặt. Nhưng Dương Thiên Bình đã giữ tay bà lại: “Xin lỗi bà, tôi sẽ lau giày cho bà ngay. Nhưng nếu bà đụng vào cô ấy tôi sẽ không khách sáo.”
“Thì ra các người cùng một bọn. Cả đám người da vàng hạ tiện” (Giai đoạn này nạn phân biệt chủng tộc ở MĨ và Tây Âu cao lắm cả nhà à, họ chủ yếu kỳ thị người da đen và những người lao động tay chân. Cho nên bây giờ mà ai có ý nói đụng đến màu da dân tộc là bị mọi người xa lánh ngay.)
“Ăn nói cho cẩn thận!” - Giọng của Đoàn Nhất Phương phía sau nói vọng tới.
Người đàn ông đi cùng bà thực khách liền tròn mắt khúm núm cúi chào: “Đoàn tổng tài, cậu cũng ở đây sao?” - Sau đó quay sang đưa mắt với người phụ nữ bên cạnh rồi nói: “Đây là tổng giám đốc điều hành của Đoàn Thị nơi anh đang làm việc.”
Người phụ nữ sợ xanh mặt liền nói: “Xin chào Đoàn Tổng tài, nghe tiếng đã lâu nay được gặp mặt. Thật hân hạnh!”
Đoàn Nhất Phương bỏ ngoài tai lời chào xã giao của người phụ nữ, mặt anh vẫn lạnh lùng: “Các người vừa nói gì? Tôi nghe không rõ.”
Đôi nam nữ trung niên liền đứng yên không dám lên tiếng. Đoàn Nhất Phương liền nói: “Tiểu thư này là thiên kim độc nhất của tập đoàn Hoàng Thiên. Các người dám mắng cô ta hạ tiện. Đúng là muốn tìm đường chết.”
Hai người thực khách liền run sợ nhìn sang Hoàng Kim Minh, chưa kịp mở lời nói tiếng xin lỗi thì đã thấy cô liếc họ một cái rồi kéo tay anh phục vụ đi thẳng. Đoàn Nhất Phương nhìn cái đã nhận ra vấn đề nên chỉ tủm tỉm cười không đuổi theo cô.
Gió từ hồ Michigan thổi tung bay mái tóc uốn xoăn sành điệu của Hoàng tiểu thư, cô sải bước nhanh trên đại lộ rộng lớn sang trọng của trung tâm thành phố Chicago, phía sau là Dương Thiên Bình bị cô cầm tay kéo đi.
“Minh Minh, buông tay anh ra, anh phải quay lại làm việc. Để quản lý biết được anh tự ý ra ngoài sẽ không hay.” - Dương Thiên Bình nói lớn át cả tiếng gió nhưng Hoàng Kim Minh vờ như không nghe thấy vẫn một mực kéo anh đi về phía trước. Dương Thiên Bình khó chịu dằn tay ra khỏi tay cô. Hoàng Kim Minh dừng lại, quay mặt sang lớn tiếng hét: “Dương Thiên Bình, anh định làm thêm hết cả Chicago hay sao? Ai thuê gì anh cũng làm? Hôm nay còn định cúi đầu lau giày cho bà ta. Anh có phải đàn ông không?”
Dương Thiên Bình nghe thấy thì tự ái lắm. Thực ra anh chỉ muốn làm thêm nhiều việc để kiếm thêm tiền mua một căn phòng sạch sẽ hơn có nhà bếp riêng để Minh Minh của anh thoải mái. Nhưng cô lại đang sỉ nhục anh. Anh không nói lại mà chỉ quay lưng đi.
Hoàng tiểu thư biết mình quá lời liền chạy theo ôm anh lại. Nhưng Dương Thiên Bình đã nắm tay cô kéo ra, tàn nhẫn nói: “Hoàng tiểu thư, cô là lá ngọc cành vàng, tôi không xứng với cô. Chúng ta chia tay đi.”
Trái tim cô như rụng xuống, chân cô không đứng nổi nữa liền khụy xuống sàn đá lạnh trên lề đường. Vì tim của cô vốn không được tốt cho nên khi bị kích động cô liền không thở được. Đó cũng là lý do sau này Hoàng lão gia không dám ép cô về nhà khi cô muốn rời đi. Bởi vì ông sợ nếu ép buộc cô thì ngay cả người thắp hương sau này cho ông cũng không có.
Dương Thiên Bình đi được hai bước không thấy tiếng động phía sau, anh liền quay lại thì thấy cô đã nằm trên đất. Hoảng sợ anh nhào lại bế cô lên, anh sợ hãi gọi cô và ôm cô vào lòng.
“Minh Minh, em sao rồi? Đừng làm anh sợ.”