Một tuần trước hôn lễ của bà Minh, Lưu Uyển Linh có đến nhà họ Cao tìm Lưu Viễn. Dù được thừa hưởng số tiền khổng lồ nhưng trông Lưu Uyển Linh nhìn rất nhợt nhạt và yếu ớt.
“Con không khỏe sao?” - Lưu Viễn quan tâm hỏi.
“Ba, ba nhất định không tha thứ cho mẹ sao?” - Lưu Uyển Linh nói mà như khóc.
“Uyển Linh, con nên hiểu quan hệ của ta và mẹ con.” - Lưu Viễn nhẹ giọng an ủi.
Lưu Uyển Linh gật đầu: “Con hiểu, Tinh Vân và bác ấy mới là gia đình của ba. Nhưng con không chịu nổi. Ba à, từ nhỏ con đã có ba bên cạnh. Chuyện gì cũng có ba giúp con, có ba lo lắng cho con. Bây giờ con phải làm sao đây?”
Lưu Viễn xoa đầu Lưu Uyển Linh nói: “Cuộc sống vốn là vận động, con cần trưởng thành để thích nghi với nó. Không thể ỷ lại vào ai khác.”
Lưu Uyển Linh gật đầu, dù muốn hay không muốn cô cũng phải chấp nhận chuyện mình là đứa con hoang. Bao nhiêu năm sống trong vòng tay của người cha tốt như vậy, tạo hóa cũng đã rất ưu ái cho cô.
“Ba à, hôm nay con đến đây là muốn nói với ba rằng tám phần trăm cổ phần của Đoàn thị mà trước đây ba vì con giành lấy, con không cần nữa. Con trả lại nó cho ba và anh Nam Phong. Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Con sẽ phải tự mình vươn lên trong cuộc sống. Không thể ỷ lại vào ba mà ngông cuồng sống bắt chấp nữa.”
Lưu Viễn nghe trong lời cô có vẻ gì đó kỳ lạ liền nheo mắt nhìn cô thăm dò: “Ý của con là sao?”
Lưu Uyển Linh cúi đầu nói: “Con và mẹ sẽ về Malaysia sống. Anh Thiên và chị dâu không chịu đi cho nên họ sẽ sống tiếp ở Mĩ. Còn Viễn Phương mẹ cũng nói con giao lại cho ba. Mẹ chỉ cần ba, không cần bất cứ thứ gì khác.”
Trong mắt Lưu Viễn ánh lên tia bất ngờ nhưng rồi lại chìm sâu xuống, thở dài nói: “Ba chỉ cần bác Minh của con, cũng không cần bất cứ thứ gì khác.”
Lưu Uyển Linh nhắm mắt ngậm ngùi cố nuốt nước mắt nói: “Trước khi đến đây con vẫn còn ôm một tia hy vọng ba sẽ vì con, vì bao năm tình nghĩa với mẹ mà quay lại. Nhưng bây giờ thì... Thôi, con chào ba. Con đi!”
Lưu Viễn bất đắc dĩ tiễn Lưu Uyển Linh lên xe. Nhìn bóng chiếc xe hơi khuất dần giữa hàng cây chuyển vàng giữa tiết trời thu, ông biết sẽ rất lâu thậm chí không bao giờ gặp lại cô nữa. Trong đầu ông hình ảnh đứa con gái nhỏ từ lúc mới sinh đến khi chập chững biết đi hiện ra ngây thơ và đáng yêu biết bao. Bao nhiêu năm qua ông thương yêu thậm chí dung túng cho cô. Giờ đây mọi thứ chỉ còn là hồi ức tốt đẹp.
“Thật ra con bé cũng rất đáng thương!” - Từ phía sau giọng bà Minh vọng đến khiến Cao Hiển Minh bừng tỉnh quay người lại. Ông tháo cặp kính ra lau đi khóe mắt đỏ hoe. Bà Minh nhìn ông an ủi: “Nhà chúng ta lúc nào cũng rộng cửa chào đón con bé. Em tin một lúc nào đó nó sẽ quay lại tìm anh.”
Cao Hiển Minh khẽ gật đầu, không nói.
...
“Minh Minh, em thích không?” - Cao Hiển Minh cả người ướt đẫm mồ hôi vuốt ve khuôn mặt của bà Minh đang nằm dưới thân mình.
Bà Minh khó khăn nói: “Chậm chút! Em hơi khó thở.”
Cao Hiển Minh liền dừng lại: “Từ từ thôi, em thử thở xem sao?”
Một lúc sau, gương mặt ông lại lo lắng nói: “Minh Minh, em thấy thế nào?”
Bà Minh lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sao rồi.”
Lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm. Minh Minh của ông bị mắc bệnh tim bẩm sinh, từ lúc quen biết bà ông đã biết chuyện này cho nên luôn cẩn trọng dè dặt mọi chuyện, kể cả chuyện sinh hoạt vợ chồng với bà. Tuổi càng cao thì nguy cơ gặp bất trắc càng lớn khiến ông không sao yên tâm được.
Sau một hồi sênh ca, ông ngã vật ra bên cạnh bà thở dốc. Bà Minh kéo chăn che người lại nhìn sang ông nói: “Hiển Minh, ngày mai em sẽ sang biệt thự Nhã Miên ở. Từ mai cho đến ngày cưới, chúng ta không thể gặp nhau đâu.”
Cao Hiển Minh phì cười vuốt nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của bà: “Phiền phức thật! Những một ngày làm sao anh chịu nổi.”
Bà Minh nghe xong liền cù vào nách ông: “Đáng ghét! Muốn cháu ngoại cười anh sao?”
Cao Hiển Minh liền nói: “Có cháu ngoại rồi còn phải chơi trò cô dâu chú rể. Như vậy cũng thôi đi. Còn bắt anh xa em đến tận một ngày. Đúng là hủ tục.”
Bà Minh hất mặt phụng phịu nói: “Anh không thích cưới em sao?”
Cao HIển Minh thấy Minh Minh của ông khó chịu liền kéo bà vào lòng, cưng chiều nói: “Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã mong đến ngày nhìn em mặc áo cưới. Làm sao có chuyện không muốn cưới em? Chỉ là không quen ngủ mà không có em thôi.”
“Lần đầu tiên gặp nhau sao?” - Bà liền ngẩng ngơ nhớ lại chuyện xa vời ba chục năm trước.
Lúc đó bà cũng còn khá trẻ, mới mười tám tuổi. Đó là mùa hè đầu tiên bà quay về nhà sau hai năm dài sống ở ký túc xá sinh viên. Lúc đó Hoàng Kim Minh là nữ sinh viên trẻ tuổi nhất của trường Đại Học lừng danh Chicago. Xung quanh nàng, những người đàn ông vì ngưỡng mộ mà theo đuổi nhiều không đếm xuể nhưng nàng không để bất kỳ ai vào mắt. Trong mắt Hoàng Kim Minh, đàn ông không phải loại tốt đẹp gì. Bọn họ như loài ong bướm theo đuổi những bông hoa xinh đẹp rồi hút đi phần tinh túy, sau đó là bay đi bỏ mặc hoa tàng nhụy rửa. Đàn ông không có trái tim, càng không cần bàn đến hai từ “thật lòng”. Ba của cô chính là một ví dụ điển hình của sự phản bội. Nỗi đau mất mẹ là tổn thương to lớn không gì bằng trong trái tim Kim Minh. Cũng từ đó cô trở nên căm ghét đàn ông và không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương. Khi cô rời được nhà, cô liền đi biền biệt hai năm ở trường mà không muốn quay về. Lần này là do ba cô ép buộc nên bất đắc dĩ Hoàng Kim Minh mới phải trở về nhà.
- ----
Hi các tình yêu của Hạc Giấy,
Để những ngày của mùa dịch trôi qua nhẹ nhàng, Hạc Giấy quyết định tăng tốc độ làm việc để bão chương cho các bạn. Mong các bạn ở nhà trốn dịch cúm cũng không cảm thấy quá buồn nha.
Chỉ mong dịch bệnh qua nhanh để cuộc sống của tất cả chúng ta bình thường trở lại. Gửi vạn trái tim đến người dân Vũ Hán nói chung và các em học sinh sinh viên, những người Việt Nam đang sống tại tâm dịch nói riêng. Mong mọi người vẫn khỏe và mạnh mẽ vượt qua những ngày đen tối phía trước. Chỉ khi chịu đựng được mưa lạnh chúng ta mới có thể nhìn thấy cầu vồng. Chắc chắn các bạn sẽ được nhìn thấy cầu vồng rực rỡ trong tương lai rất gần.