Chiếc khóa kéo vừa được kéo lên lúc nãy, giờ đây đã bị kéo xuống nhanh trong vài giây. Làn da trắng mịn của Dorothy trong phút chốc đã bị bàn tay như có ma thuật của anh làm cho ửng đỏ. Lần đầu tiên trong đời Dorothy nếm trải cảm giác kích thích đến như vậy. Cả người cô dường như không còn sức lực. Tất cả đều dựa vào sự điều khiển thành thạo của anh.
Vai chiếc áo dạ hội kín đáo cũng theo tay của anh mà rũ xuống để lộ ra một khoảng da thịt nóng mắt. Lập Thế Khang chớp lấy cơ hội nhào nắn vật mềm mại trong tay mình. Theo từng cử động tay của anh, toàn thân Dorothy run lên bần bật.
“Đây liệu có phải là điều mà chị Linh nói lúc chiều hay không? Anh ấy đang dạy mình ư? - Dorothy thầm nghĩ.
Cô cắn cắn môi muốn ngăn anh lại nhưng sợ khiến anh giận cho nên không dám. Cô đưa mắt nhìn gương mặt ửng đỏ vì đượm tình của anh, bất giác thấy lòng e thẹn. Lập Thế Khang không phải kiểu thanh niên mới lớn cho nên anh dễ dàng nắm bắt được tâm lý của Dorothy.
Giọng đều đều có chút trầm khàn, anh cất lời hỏi: “Em cảm thấy chúng ta đi nhanh quá sao?”
Dorothy hơi kinh ngạc vì người đàn ông ở phía trên như đang đọc được suy nghĩ của cô. Dorothy không giấu diếm chỉ khẽ gật đầu.
Lập Thế Khang cười cười hôn lên môi cô rồi hôn dần xuống khuôn ngực đang phập phồng liên tục vì căng thẳng. Anh đương nhiên không bỏ qua cơ hộ nếm thử đào tiên nhưng cũng chỉ dừng ở đó.
Vài tiếng rên ngây dại của thiếu nữ lần đầu thân mật với bạn trai phát ra. Dorothy chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có thể phát ra kiểu rên rỉ mê người tê dại đến như vậy nhưng tiếng động cũng đã vang ra rồi làm sao thu lại được.
Lập Thế Khang rất tâm lý cho nên anh đã nhẹ hôn vào đôi má đang ửng đỏ kia rồi thì thầm bên tai cô: “Mỗi lần anh chỉ làm bẩn em một chút thôi. Cho đến khi em sẵn sàng thuộc về anh thì anh mới đón nhận nó.”
Dorothy e thẹn cắn môi, không nói được lời nào, nhẹ đẩy anh ra và ngồi dậy kéo lại áo. Đúng lúc này cô như nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Thế Khang, anh đợi em một chút.”
Lập Thế Khang ngồi ở mép giường, chỉnh sửa lại quần áo và chờ Dorothy quay lại. Lúc Dorothy quay lại, trên tay cô là hai chiếc ví cùng một cặp của hãng Loius Vuitton mà lần trước hai người đi mua.
Cô mỉm cười chìa chiếc ví nam giới ra cho anh rồi tươi cười nói: “Cái này là cho anh, cái này là cho em. Từ giờ chúng ta là một cặp.”
Lập Thế Khang đưa tay kéo Dorothy ngồi lên chân mình, ve vuốt cơ thể cô rồi khẽ nói: “Đến bây giờ em mới thừa nhận chúng ta là một cặp hay sao?”
Dorothy cúi mặt không biết trả lời thế nào. Cô vốn rất thích cái mặt “đẹp trai hại người” của anh và cũng không ngờ anh lại chịu quen cô. Nhưng khoảng thời gian mới quen đúng là không ngọt lắm nhưng sau chuyện lúc nãy thì hai người đã thân thiết hơn. Cho nên, Dorothy cũng không rụt rè nữa, cô đánh bạo yêu cầu anh: “Để em giúp anh đổi sang ví mới nha.”
Lập Thế Khang nhìn gương mặt vui vẻ của Dorothy thì cũng không muốn làm cô mất hứng cho nên anh liền đưa tay vào túi quần lấy ra chiếc ví da đã cũ của mình.
Dorothy cầm lấy chiếc ví thì liền há hốc mồm kêu “woo” một tiếng. Thì ra chiếc ví da của anh không phải hàng hiệu Loius Vuitton hay các hãng lớn khác mà là hàng đặt làm riêng của nhà thiết kế trứ danh. Phía góc của chiếc ví da có chữ ký biểu tượng của nhà thiết kế mà Dorothy ngưỡng mộ cho nên vừa nhìn một cái cô liền nhận ra ngay.
“Thế Khang, anh có thể mời được ông ấy làm ví riêng cho anh sao?” - Dorothy xuýt xoa kêu lên.
Lập Thế Khang cười cười nói: “Không quan trọng, bởi vì dù đẹp cách mấy thì vẫn chỉ là một chiếc ví đơn mà thôi.”
Dorothy đưa đôi mắt xám tro nhìn anh, trên mặt lộ ra nét cười. Cô e thẹn đứng lên đi về phía bàn trang điểm của mình gần đó rồi chậm rãi ngồi xuống ghế tựa ở bàn trang điểm. Cô sợ nếu cứ ngồi trong lòng của Lập Thế Khang như thế thì ngay cả cầm ví tay cô cũng không có sức.
Lập Thế Khang cũng không ngăn Dorothy lại, anh vẫn an tĩnh dõi mắt theo bóng lưng cô. Dorothy cẩn thận mở ví của anh ra rồi mang hết tiền mặt cũng như các loại thẻ nhét vào chiếc ví mới. Sau đó cô còn cẩn thận mở ra tất cả các ngăn bí mật để xem còn sót thứ gì không.
Trong ví của đàn ông, thông thường ngăn bí mật hay chứa đựng vật bảo vệ. Dorothy nghe Lưu Uyển Linh nói như vậy nhưng cô lại không thấy thứ đó trong ví của Lập Thế Khang mà thay vào đó là một thứ cô không thể ngờ. Một bức ảnh.
- --
Hi các tình yêu, cám ơn các bạn đã tích cực bấm like và bình luận cho truyện của Hạc nha. Mình giữ đúng lời hứa đăng tiếp chương mới đây này.
Nếu các bạn đang theo dõi bộ truyện này, vui lòng ấn like để tăng độ HOT của truyện để nhiều bạn khác có thể đọc được nhé.
Cám ơn các bạn rất nhiều.
Vẫn như cũ nhé, đủ 150 like và 1 bình luận thì chương mới sẽ lên sóng nè. Một lân nữa xin cám ơn các bạn rất nhiều.