Cao lão phu nhân hiền từ nhìn cô, nếu Lưu Viễn là con trai bà thì cô gái thông minh tinh tế này là cháu nội của bà. Nhìn qua con bé một lượt, bà chỉ thấy yêu thương. Người phụ nữ trung niên theo hầu bên cạnh Cao lão phu nhân mỉm cười chào Tinh Vân rồi khẽ đặt chiếc hộp bằng ngà voi lên bàn. Cao lão phu nhân liền đẩy chiếc hộp về phía Tinh Vân và nói: “Những chiếc kẹp trong này đều là bảo vật vô giá của ta. Nay ta tặng cho cháu một cái xem như là quà gặp mặt. Cháu hãy chọn một cái mình thích đi.”
Tinh Vân lập tức xua tay nói: “Cao lão phu nhân, đồ quý giá như thế này cháu không dám nhận.”
Cao lão phu nhân mỉm cười nói: “Đừng ngại, ta dù sao cũng đã già. Những món này lúc trẻ có cái mua về, có cái được chồng tặng, cha mẹ tặng... Giờ ta cũng không dùng được nữa. Giữ cũng không ích gì.”
Thấy Tinh Vân có vẻ phân vân khó xử, Cao lão phu nhân nói thêm: “Hay cháu chê những món này đã lỗi thời không xứng với thiên kim của Hoàng Thiên.”
Sắc mặt Tinh Vân liền tái lại, vội lắc đầu nói: “Không, không phải cháu không có ý đó.”
Cao lão phu nhân liền mỉm cười hiền từ, khuyến khích cô lấy một món đồ: “Vậy hãy chọn một cái cho ta vui.”
Tinh Vân nhìn vào những chiếc kẹp tóc đẹp đẽ được làm từ những vật liệu hiếm quý và đắc tiền. Cô không biết chọn cái nào liền lấy một chiếc kẹp nhỏ hình hoa anh đào đính kim cương phớt hồng lấm tấm lên đưa về phía Cao lão phu nhân.
Cao lão phu nhân ra hiệu cho người phụ nữ trung niên giúp cô cài chiếc kẹp lên tóc và một người hầu cận khác khác cầm kiếng giúp cô soi.
Người phụ nữ trung niên cầm chiếc lược gỗ giúp Tinh Vân chải tóc, bà nhanh tay giữ lại vài sợi tóc của cô. Chiếc kép hoàn hảo nằm trên mái tóc đen óng của cô. Cao lão phu nhân nhìn cô, phút chốc sững người, Tinh Vân lúc cài chiếc kẹp lên rất giống với bà năm đó. Chiếc kẹp này năm đó được chồng bà cài lên mái tóc bà. Từ dáng điệu đến nụ cười của Tinh Vân bà cứ có cảm giác như bản thân mình đang soi gương. Lần xét nghiệm ADN này bà thật ôm nhiều hy vọng.
...
Bà Minh đẩy Lưu Viễn về phòng. Nhất cử nhất động bà đều tự tay chăm sóc ông. Không để y tá giúp vì bà không yên tâm. Sau khi đỡ ông lên giường nằm, bà Minh kéo rèm quanh giường lại, sau đó cẩn thận mở tủ lấy quần áo để thay cho ông.
Từng chiếc nút áo được tỉ mỉ cởi ra, bà nhẹ nhàng thay quần áo cho ông và tránh động vào vết thương. Lưu Viễn yêu thương nhìn bà, sau lại cầm tay bà nói: “Minh Minh, cám ơn em!”.
Bà Minh mỉm cười xua tay nói: “Giữa hai chúng ta không cần nói mấy lời này.”
“Anh phải nói.” - Lưu Viễn cầm tay bà áp vào mặt mình rồi lại nhẹ hôn vào lòng bàn tay mềm mại ấy.
“Cuộc đời anh số ngày buồn nhiều hơn vui. Anh không hiểu sao cha mẹ lại bỏ mình. Càng không hiểu sao khi cha mẹ nuôi có con rồi lại không nuôi anh tiếp mà lại bỏ anh vào trại trẻ vị thành niên. Từ lúc đó anh đã quyết tâm vươn lên học hành để tìm lấy một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng rõ ràng anh tốt nghiệp loại ưu của trường Harvard nhưng lại không tìm được một công việc nào tương xứng. Chỉ vì không thân không thích, không ai dám nhận anh. Anh đành phải đi làm công cho nhà họ Hoàng. Đó là quyết định khiến anh buồn cả một đêm dài. Cho đến khi sáng ngày đầu tiên đi làm anh gặp được em. Cuộc đời anh từ đó đã khác. Minh Minh, em đúng là ánh sáng trong cuộc đời anh. Chỉ một lần nhìn em từ giây phút đó anh đã yêu em trọn đời. Cám ơn em đã chấp nhận anh, cám ơn em đã sinh và nuôi dạy cho anh một đứa con ngoan như Tinh Vân. Hai bàn tay ngọc ngà của em bao năm qua vì cuộc sống mà hao gầy. Anh phải làm sao để bù đắp cho em đây?”
Bà Minh mỉm cười ngả đầu vào ngực ông, vòng tay qua ôm ông, ôn nhu nói: “Chỉ cần anh mạnh khỏe ở mãi bên em và con là được. Em không mong gì hơn nữa. Cả đời này em chỉ yêu một người đàn ông là anh. May mắn của em là được một người đàn ông xuất sắc như anh một lòng một dạ đối tốt với em.”