“Chiếc tủ sắt này liệu có phải là chiếc hộp Pandora* hay không?” - Lâm Thiên Vũ nghĩ ngợi thật lâu vẫn chưa dám mở ra. Cuối cùng anh quyết định gọi cho Đoàn Nam Phong.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn sang trọng của ngày đầu năm mới, Đoàn Nam Phong đang ôm lấy tấm thân mềm mại của Tinh Vân ngủ say thì có tiếng gõ cửa phòng. Thông thường, chủ nhân trong nhà đều dùng di động cho nên những cuộc gọi từ bên ngoài vào số điện thoại cố định đều thông qua quản gia hoặc người phụ trách.
Đoàn Nam Phong nghe thấy tiếng gõ cửa phòng thì liền hé mở mắt. Anh chậm rãi ngồi dậy lấy áo choàng vào và đi thật khẽ để tránh làm Tinh Vân thức giấc. Tối đêm qua cô đã mệt đến lã người cho nên anh muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Đoàn Nam Phong nhận lấy điện thoại thì liền nói: “Thiên Vũ, tôi đang nghe đây.”
Qua điện thoại, Lâm Thiên Vũ kể vắn tắt lại chuyện chiếc tủ sắt của Băng Thanh rồi hỏi ý kiến của Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong nghe xong liền nói: “Tôi sẽ đến ngay.”
Tinh Vân lúc này cũng đã thức. Cô bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt thì cũng vừa đúng lúc Đoàn Nam Phong bước vào, anh nhẹ giọng hỏi: “Em dậy sớm vậy? Không quen giờ sao?”
Tinh Vân gật đầu vừa đánh răng vừa nói: “Chắc là như vậy. Bị lệch giờ đúng là khó chịu.”
Đoàn Nam Phong đứng bên cạnh cô vừa đánh răng vừa nói: “Em ngủ thêm chút nữa sẽ đỡ mệt hơn.”
Tinh Vân mỉm cười rồi đưa mắt nhìn cái miệng đầy bọt của anh ở trong gương đến ngơ ngẩng.
Đoàn Nam Phong đang đánh răng cũng sựng lại hỏi cô: “Em đang nghĩ đến cái gì mà cười một mình đấy.”
Tinh Vân vui vẻ đưa tay lên vỗ hai má của anh rồi hài lòng nói: “Em đang nghĩ xem vì sao em lại có thể lấy một ông chồng đẹp trai đến như vậy.”
Đoàn Nam Phong nghe được câu trả lời mang ý tán tỉnh thì vội súc miệng rồi bắt đầu quay qua nhìn cô. Anh trượt sóng mũi cao thẳng của mình lên gương mặt xinh đẹp của Tinh Vân, dịu dàng nói: “Buổi sáng thì anh thường có nhu cầu lớn hơn bình thường. Em biết điều này đúng không bé con?”
Tinh Vân tinh quái nháy mắt ra hiệu là cô biết rõ chuyện này rồi đưa hai cánh tay thon gầy của mình đặt lên vai anh, khơi gợi: “Em đương nhiên là biết. Vì biết cho nên em mới trêu ghẹo anh.”
Đoàn Nam Phong nháy mắt cười rồi khẽ nâng chiếc cằm nhỏ của Tinh Vân lên, dịu dàng thưởng thức đôi môi mềm mại tươi tắn của cô. Sau một lúc âu yếm vợ, anh đành rời môi cô, tiếc nuối nói: “Nếu không phải vì hứa sẽ sang nhà họ Lâm để gặp Thiên Vũ thì anh đã cho em chút kích thích chào năm mới rồi.”
Tinh Vân nghe xong ánh mắt liền ngập tràn thắc mắc: “Thiên Vũ gọi anh sao? Có chuyện gì mà mới ngày đầu năm đã đi sớm như vậy.”
Đoàn Nam Phong vừa bước ra khỏi phòng tắm vừa đẩy nhẹ lưng của Tinh Vân đi theo mình rồi nhẹ giọng kể lại sự việc: “Trước đây vì Băng Thanh làm việc cho nhà họ Lập nên đã tiếp cận anh và Thiên Vũ. Chuyện này em cũng biết phải không?”
Nhắc lại chuyện của Băng Thanh, đối với Tinh Vân mà nói giống như khơi gợi lại một góc khuất trong mối quan hệ của cô và Đoàn Nam Phong. Những tưởng có thể lờ đi quá khứ, dùng tin tưởng và yêu thương để ở bên nhau là đủ nhưng có những nút thắt nếu không gỡ ra thì tin tưởng chỉ là mỏng manh mà thôi.
- --
(*) Chiếc hộp Pandora: Theo thần thoại Hy Lạp thì đây là chiếc hộp của nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên trên thế gian được thần Zeus tạo ra để tặng cho em trai của Prometheus là Epimetheus. Trước khi xuống thế giới loài người, Pandora được thần Zeus tặng cho một chiếc hộp làm quà cưới và dặn không được mở ra nhưng vì không vượt qua được sự tò mò của mình nên nàng đã mở nó ra và từ đó chiến tranh, bệnh dịch thiên tai và mọi thứ xấu xa mà con người trước nay chưa từng biết đến đã bay khắp nhân gian. Pandora sợ hãi đóng chiếc hộp lại nhưng đã quá muộn. Cuối cùng trong hộp chỉ còn lại một thứ: đó là hy vọng.
Trong văn chương hay cuộc sống ngươi ta vẫn dùng “chiếc hộp Pandora” như một thành ngữ để chỉ sự tò mò tai hại.