Lâm Thiên Vũ chưa đợi Đoàn Nam Phong lên tiếng thì anh đã cất lời nói: “Bọn đáng ghét, giấu cái kho ở tận nơi hẻm hốc này. Chả trách chúng ta đánh mãi mà bọn chúng vẫn không chịu chết. Coi như ông Trời giúp mình đi.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười rồi từ tốn nói: “Thiên Vũ, cậu nói thật đúng ý của tôi.”
Lâm Cát Vũ và Lâm Thanh lúc này cũng nghe được câu nói của Đoàn Nam Phong thì liền hiểu ý đứng lên bước ra phía cửa của trực thăng.
Sau khi thắt dây an toàn và kiểm tra các nút khóa của dù cẩn thận thì họ bắt đầu mở cửa trực thăng ra. Gió mạnh lập tức táp ngược vào mặt họ. Lúc này Amy cũng nhanh chóng nhảy ra khoang sau và lắp súng máy lên bệ rồi hướng nòng súng xuống phía dưới mặt đất.
“Một, hai, ba. Sẵn sàng chưa?” - Tiếng hô dỏng dạc của Amy khiến cả đám đàn ông lên tinh thần rồi hô lớn đáp trả một từ “có” chắc nịch.
Sau tiếng hô là hàng loạt quả lựu đạn từ tay họ ném xuống. Amy lia súng máy một vòng liền bắn đúng chốt của hầu hết những quả lựu đạn này khiến nó nổ tan tành.
“Đúng là thiện xa.” - Lâm Cát Vũ vỗ tay rồi lớn tiếng khen tặng.
Amy liền nói: “Dễ lắm, anh có muốn thử không?”
Lâm Cát Vũ nhướng mày hét lại: “Được.”
Tiếng gió phần phật vẫn đang táp vào trong khoang trực thăng. Mấy người đàn ông đứng gần cửa đều đã cài dây an toàn để không bị gió thổi bật ra bên ngoài. Họ dõi mắt nhìn Amy lấy từ trên người mình ra một cái cây ngắn bằng gang tay nhưng sau khi kéo ra thì nó dài như một cái cần câu. Cô rướn người ra phía khoang lái hỏi viên phi công mượn sợi dây dài rồi bắt đầu buộc quả lựu đạn vào.
Amy quăng trái lựu đạn được buộc vào cần câu rồi hô lớn: “Cát Vũ, anh bắn đi”
Lâm Cát Vũ nằm dài ra sàn, đưa mắt vào ống ngắm để bắn vào chốt của trái lựu đạn nhưng anh ngắm mãi vẫn không đúng vị trí bởi vì mục tiêu di động rất nhanh lại thêm gió thốc mạnh cho nên rất khó để ngắm bắn.
Sau một lúc loay hoay Lâm Cát Vũ liền lắc đầu nói: “Không được, khó quá. Anh không làm được.”
Đoàn Nam Phong học bắn súng lâu nhất trong số bọn họ và cũng là tay thiện xạ cho nên sau khi nghe Lâm Cát Vũ nói như vậy thì anh liền nói: “Để anh thử xem.”
Lâm Cát Vũ rời vị trí để Đoàn Nam Phong bước vào bệ ngắm. Trái lựu đạn vẫn đung đưa theo cái cần Amy cầm. Trực thăng vẫn bay rảo rảo chao liện quanh khu vực kho chứa vũ khí của địch. Vị trí bắn là hướng xuống cho nên khó càng thêm khó.
Mặc dù khó khăn nhưng Đoàn Nam Phong cố gắng tập trung tinh thần và tỉ mỉ một chút thì liền nhắm trúng mục tiêu. Ngay khi vừa nhìn thấy chốt của trái lựu đạn rơi vào tâm chữ thập của ống ngắm thì anh liền dứt khoát ra tay.
Tiếng nổ lớn khiến anh sướng điên người. Cảm giác chinh phục được tâm bắn của mục tiêu khó khăn thật phấn khích biết bao. Rất thành tựu và cũng rất thỏa mãn.
Amy mỉm cười gật gì khen ngợi: “Anh hai không hổ là ông trùm khí giới, điều khiển súng rất mượt.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười nói: “Sau chuyến này về vẫn cần em giúp anh đi luyện bắn.”
Amy nháy mắt, sảng khoái đáp: “Được thôi. Em thích nhất chính là đến trường bắn đó.”
Tiếng nói của hai người bị gió mạnh làm lệch đi nhưng cũng đến được tai của Đoàn Nam Phương ở bên trong. Nghe được những lời này cô liền hô vọng ra phía cửa: “Chị cũng muốn học.”
Amy nghe thấy liền quay vào bên trong nhìn Đoàn Nam Phương cười rồi nói lớn: “Được, ba anh em chúng ta sẽ cùng đi tập bắn.”
Nghe xong tất cả mọi người đều vui vẻ cười lớn. Cảm xúc phấn khởi ùa đến vì họ vừa trải qua một cuộc sinh tử, lại vừa diệt xong kho vũ khí của địch khiến chúng không kịp trở tay bắn lại, vui hơn nữa chính là anh em đồng lòng, vợ chồng nhà ai cũng đều vui vẻ. Vui càng thêm vui.
- --
Truyện còn vài chương nữa sẽ hết nha cả nhà. Nếu bạn là độc giả thường xuyên của Hạc Giấy thì sẽ biết sau mỗi bộ truyện mình sẽ luôn viết lời kết chứ không bỏ dửng dưng.
Giờ mà mình báo với app chưa hết thì chưa kịp đợi app duyệt thì có khi truyện đã hết. Lúc đó báo lại thì phiền. Làm ơn đọc ghi chú để hiểu dùm mình nha.
Vui lòng bấm like đầy đủ nhé cả nhà. Hôm nào mình sẽ mượn admin danh sách các tài khoản bấm like xem thử mới được. Để coi một trăm tài khoản làm hụt like của mình là những ai rồi mình cho vô danh sách đen luôn, khỏi đọc nữa. Giận ghê vậy đó!