Oda nghe xong một tràng tội lỗi mà Tinh Vân vừa kể, hắn không tức giận mà chỉ nhếch môi cười tủm tỉm, bình thản hỏi lại từng chuyện từng chuyện một:
“Họ không làm gì sai tôi tự nhiên lôi họ ra đánh sao?”
“Tôi không xử nghiêm thì làm sao quản nổi chục người phụ nữ đó.”
“Còn nữa, ai nói với em hai đứa bé sinh đôi con của bà cả là con tôi?”
Nghe đến đây, Tinh Vân liền trợn ngược hai mắt chưng hửng nhìn Oda, không nói nên lời. Oda nhìn thái độ của Tinh Vân thì thở hắt ra một cái, lắc đầu nói: “Em nhúng mũi vào chuyện của tôi nhưng sao lại không chịu đi điều tra rõ?”
Tinh Vân trước sau vẫn dùng bộ mặt chưng hửng nhìn Oda như chờ đợi nghe tiếp câu chuyện của hắn.
“Để tôi nói cho em biết, năm xưa tôi đã từng yêu một cô gái. Cô ấy là bạn học Đại học của tôi. Chúng tôi quen nhau từ năm thứ nhất và cũng có nhiều hứa hẹn cho tương lai. Rủi thay đến năm thứ ba thì ba tôi qua đời. Con đường học vấn của tôi cũng kết thúc từ đó. Lúc đó, tôi và mẹ phải rời khỏi quê nhà để tránh sự truy sát của gia đình mẹ Osaze. Chúng tôi đã chia tay nhau từ đó. Cô ấy không muốn chia tay nhưng gia đình cô ấy không nhìn ra tương lai gì của tôi cho nên họ quyết định gả cô ấy cho một gia đình giàu có làm vợ lẻ. Vì bị vợ lớn hành hạ đến chịu không nổi nên cô ấy liều mình trốn đi tìm tôi. Lúc đó, tôi vẫn chưa kết hôn cho nên đã đồng ý cưới cô ấy để thực hiện lời hứa năm xưa của mình. Vào đêm động phòng thì tôi phát hiện cô ấy mang thai và vài tháng sau đó thì hai đứa bé song sinh chào đời.”
Tinh Vân nghe xong liền sựng người mấy giây. Cô chớp chớp mắt nhìn Oda nghĩ thầm: “Hóa ra hắn bị lừa nhưng vẫn không chia tay bà cả mà ngược lại còn nuôi luôn hai đứa nhỏ đến giờ này.”
Oda nhìn vẻ mặt kinh ngạc không giấu nổi của Tinh vân thì liền nói tiếp: “Theo em thì nếu tôi chia tay cô ấy thì bây giờ cô ấy như thế nào? Hai đứa bé kia sẽ ra sao?”
Ngừng một lúc Oda lại nói tiếp: “Còn nữa, chín người phụ nữ kia tôi chưa từng chủ động qua lại hay tán tỉnh bất kỳ ai. Một người thì vì gia cảnh nghèo khó đến xin tôi làm vợ lẻ để có miếng cơm và có tiền nuôi cả gia đình. Một người thì do may mối dẫn đến bán thân cho tôi. Còn có người thì tôi nhặt ở trên đường mang về cho ăn rồi ở lì không chịu đi. Làm việc vất vả một chút thì sinh bệnh, xong lại đến năn nỉ tôi cưới. Chưa hết...”
Oda chưa kể hết thì Tinh Vân đã ra hiệu cho anh dừng lại: “Được rồi, anh đừng kể nữa. Vợ của anh đúng là loại nào cũng có, trăm hoa đua nở. Ai cũng có hoàn cảnh và ai anh cũng thu nhận về hết. Sao anh không mở nhà từ thiện luôn đi.”
Oda nghe xong liền cười nói: “Hoàn cảnh ở khu này rất đặc biệt. Nếu không có bạo loạn thì cũng là dịch bệnh, hạn hán cho nên cuộc sống của người dân rất khó khăn. Ai có sức vươn lên thì sẽ đến bến cảng làm ăn sinh sống, ai yếu đuối thì chỉ mong được gả vào nhà giàu. Bọn họ ở trong tòa thành không lo ăn, không lo mặc lại có tiền chi tiêu để gửi về gia đình. Chỉ cần tuân thủ bổn phận là được rồi. So với nằm chết đói ở đầu đường xó chợ thì chọn làm vợ lẻ của tôi vẫn tốt hơn biết bao nhiêu. Như vậy thì bất công chỗ nào? Tôi ép họ sao?”
Tinh Vân nghe xong liền phùng má nói: “Anh ép tôi.”
“Tôi thích em.” - Oda liền đáp ngay lại.
Tinh Vân lại nói: “Tôi không thích anh.”
“Nhưng tôi vẫn cứ thích em” - Oda nhếch môi điềm nhiên đáp.
“Và tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho em thích tôi.”
Tinh Vân nghe xong liền lắc đầu nói: “Mười người kia không đủ khiến anh thích hay sao?”
Oda chậm rãi đáp: “Trong mười người đó, tôi chưa từng chủ động nói thích ai cũng chưa từng ép ai cưới tôi nhưng với em thì khác. Tôi thực sự động lòng và khao khát có được em.”
- --
Hình như app lại bị hư đó các bạn à. Duyệt truyện rất lâu. Hay do truyện của mình không còn HOT nên không năm trong chế độ ưu tiên được duyệt nhỉ?