Vừa nhìn thấy trực thăng đang dần hạ xuống, ai nấy đều vui mừng quơ tay kêu gọi với lên trên. May mắn cho họ, đây không phải là trực thăng của quân địch mà là trực thăng có hình cơn lốc bạc ở phía sau đuôi.
Thật ra, trước khi quân địch vô tình thấy được họ thì có lẽ họ đã chết vì khát nước trên sa mạc nóng cháy nhưng nhờ có thánh vật Inca mà họ được tìm thấy nhanh như vậy.
Câu đầu tiên mà Lâm Thiên Vũ hỏi khi gặp được Đoàn Nam Phong đó là: “Có mang theo nước không?”
Đoàn Nam Phong nhìn thấy Lâm Thiên Vũ thì không gì vui bằng. Anh ôm chầm lấy người anh em của mình rồi vỗ vai nói: “Tôi cứ tưởng không còn được gặp cậu nữa.”
Nói xong anh liền chạy nhanh vào trong trực thăng lấy ra mấy chai nước phát cho mọi người. Lâm Thiên Vũ nhận lấy chai nước thì liền nói: “Được tổng tài của Đoàn Thị tận tay đưa nước cho uống, thật đúng là diễm phúc của chúng ta.”
Cả đội bay hơn năm mươi người nhận lấy nước từ tay của Đoàn Nam Phong thì sảng khoái cười lớn nói lời cám ơn anh. Sau khi uống xong ngụm nước, Lâm Thiên Vũ mới để ý thấy nữ vương của mình đang đứng một góc thui thủi khóc.
Anh nhếch môi cười rảo bước sang chỗ của cô rồi nhẹ giọng nói một câu bằng tiếng Inca: “Ai bắt nạt em?”
Gương mặt nữ vương sưng sưng ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên Vũ rồi uất ức đánh mấy cái vào người của anh, vừa đánh vừa kêu gào: “Anh là người xấu. Anh nói anh đi có việc quan trọng, rất nhanh sẽ quay về vậy mà... Anh có biết, anh đã làm em sợ mấy phen rồi hay không?”
Lâm Thiên Vũ dịu dàng nắm lấy đôi tay của nữ vương, khẽ đưa lên môi hôn rồi áp bàn tay nàng lên má mình. Anh mỉm cười nhẹ giọng nói: “Không phải anh đang đứng trước mặt em đây sao?”
Nữ vương thút thít nói: “Anh còn nói nữa. Nếu không phải Llam chỉ đường thì làm sao có thể tìm được anh đây?”
Lâm Thiên Vũ nhếch môi cười nói: “Hóa ra thánh vật này cũng rất có ích. Nếu bắt anh chịu thêm một cái ngày nữa dưới cái nắng chói chang của sa mạc thì e rằng anh đã thành con khô rồi.”
Nữ vương nhíu mày hỏi lại: “Con khô là con gì?”
Lâm Thiên Vũ phì cười nói: “Tức là mấy món ăn khô đó. Thức ăn mà phơi dưới nắng lâu sẽ khô và héo đi. Chính là ý như vậy.”
Nữ vương phụng phịu làu bàu: “Lúc nào cũng nói mấy cái khó hiểu.”
Lâm Thiên Vũ cười cười nói: “Do anh chưa biết nhiều tiếng Quechua đó. Sau này về em phải dạy anh nhiều hơn.”
Nhìn thấy nụ cười của anh, lòng của nữ vương cũng nhẹ đi rất nhiều. Cô mỉm cười vòng tay ôm lấy eo anh để cảm nhận được sự tồn tại của anh, để biết bản thân mình không phải đang nằm mơ. Lâm Thiên Vũ và mọi người lần này đã gặp một phen hú vía. Lúc hệ thống tín hiệu thông báo bão, anh đã không nghĩ gì mà vội vã nhảy ra khỏi máy bay đến cả chai nước cũng không đem theo. Sau khi rơi xuống giữa sa mạc anh và những người trong đội bay đã không còn hy vọng gì để có thể quay trở lại tòa thành. Không ngờ sau một ngày bị phơi dưới sa mạc nắng cháy thì anh và mọi người lại được tìm thấy. Quả thật nếu không có Llam thì không cách gì để nữ vương tìm được Lâm Thiên Vũ.
Giữa vài chục người được tìm thấy, Lưu Uyển Linh và Đoàn Nam Phương mỏi mắt tìm kiếm cũng không thấy được Lâm Cát Vũ và Lâm Thanh.
Lúc này Đoàn Nam Phương mới đến hỏi Lâm Thiên Vũ: “Anh Thiên Vũ, Cát Vũ đang ở đâu? Sao em không tìm thấy anh ấy?”
Lưu Uyển Linh cũng vội vàng hỏi: “Phải đó, còn cả Lâm Thanh nữa. Không phải các người bay cùng một đội hay sao?”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền sửng sốt gấp rút nói: “Anh và Cát Vũ cùng Lâm Thanh không bay cùng một đội. Từ lúc nhảy dù xuống đây anh không thấy hai người họ. Những người ở đây đều là cùng một đoàn bay với anh. Cát Vũ và Lâm Thanh bay hướng khác, anh không nghĩ là họ cũng bị cơn lốc quét qua.”