Yên Di nhìn thấy dì Thư thì vội cầm chiếc bánh “black forest” được đặt ngay ngắn trong hộp đến đưa cho bà. Dì Thư vui vẻ đón lấy rồi đi vào bếp cẩn thận đặt trong tủ lạnh. Yên Di thừa lúc dì Thư đi vào bếp cũng vội bước theo bà để tránh một mình đối mặt với Hoàng Gia Khiêm.
Nhìn thấy cô bỏ đi, Hoàng Gia Khiêm ngây ngốc một lúc mới kịp phản ứng đi theo cùng. Hôm nay dì Thư nấu rất nhiều món, món nào cũng óng ánh dầu mỡ rất hợp khẩu vị của Yên Di. Từ ngày đi học làm bánh, thân hình cô như đầy đặn thêm một chút, mặt cũng tròn hơn một tí khiến Hoàng Gia Khiêm càng nhìn càng thích. Mà dường như khi con người ta phát triển về chiều ngang thì chiều dài cũng tự nhiên ngắn lại. Yên Di có cảm giác người đàn ông này hình như lại cao thêm, còn cô thì tầm mắt lúc nào cũng chỉ nhìn thấy chiếc cằm cương nghị vuông vức của hắn. Người đàn ông chính trực, tử tế như vậy có nghĩ cô cũng không dám nghĩ, đừng nói là có thể chạm tới. Nghĩ đến đây cô lại lắc đầu ngán ngẩm, tự nhủ: “Đã nói mọi chuyện đã là quá khứ rồi mà tại sao cứ gặp mặt là lại mơ mộng như vậy. Thật là không giống ai hết!”
Một bàn đầy thức ăn với thịt kho trứng, cá lóc hấp bầu, canh gà tiềm, thịt băm chưng trứng muối, rau cải xanh xào thịt bò, còn có vịt rô-ti nữa. Món nào cũng là tuyệt đỉnh của ẩm thực.
“Ôi! Nhìn cái da vịt bóng loáng này, màu sắc cũng hấp dẫn như vậy. Thật là mời gọi mà!” - Yên Di nhìn ngắm con vịt bày trên bàn không rời mắt, nghĩ thầm rồi lại nuốt niềm say mê ngưỡng mộ da vịt giòn rụm vào bên trong.
Hoàng Gia Khiêm nhìn biểu cảm trên mặt cô thì không ngăn được sự thích thú, bất giác bật cười. Lần nào cũng vậy, bất kể quan hệ giữa cô và anh là gì thì cứ ngồi ăn cùng bàn với cô là anh lại thấy vui vẻ và thoải mái. Yên Di không hề khách sáo, cô vừa nghe dì Thư nói: “Ngồi xuống ăn đi con”, là lập tức cô ngồi xuống ngay, càng không vì có mặt Hoàng Gia Khiêm ở đó mà mắc cỡ, áy ngại hay ăn không ngon.
Yên Di không quan tâm đến ánh mắt của Hoàng Gia Khiêm, càng không để ý đến anh. Mục tiêu chính của cô là xử lý con vịt rô-ti vênh váo chổng mông khiêu khích cô. Sau cô lại liền trộn cơm với thịt kho trứng, say sưa chén sạch. Không bỏ qua món thịt chưng trứng muối, càng không bỏ qua cá lóc hấp bầu, Yên Di trộn tất cả vào một cái tô thật to rồi cầm muỗng ăn ngon lành. Khẩu vị của cô khi ăn món của dì Thư nấu thì đặc biệt thấy ngon, tâm tình cũng vui vẻ hơn. Cũng chính lúc này, cô phát hiện tình yêu của cô với Hoàng Gia Khiêm tuyệt đối không bằng tình yêu của cô với đồ ăn ngon. Cùng lắm cũng chỉ một cái chạm môi, đáng giá gì mà khiến cô ngày đêm buồn bã, ăn không thấy ngon. Hứa với hẹn, thật quá xa vời rồi! Quay mặt một cái thế gian như thay đổi. Trong khi đồ ăn thì lại khác. Ăn một miếng ngon, miếng thứ hai càng ngon hơn, miếng thứ ba lại càng ngon hơn. Đùi vịt chạm vào môi cô, cảm giác vẫn tốt hơn hắn chạm vào môi cô. Ngược lại còn khiến cô vui sướng hạnh phúc vì cảm giác bao tử được lấp đầy. Xét cho cùng, cô cũng không thích hắn nhiều như cô nghĩ. Nếu cho cô chọn, cô cũng thấy hắn không nên xuất hiện trong đời cô. Cuộc sống bây giờ tự do và thoải mái biết bao.
Yên Di nghĩ vậy nên ăn đặc biệt thấy ngon, cho đến khi Hoàng Gia Khiêm quay sang khẽ nói: “Trên mặt em dính cơm kìa.”
Yên Di nghe xong liền bị sặc. “Một miếng cơm nuốt vội chưa kịp xuống đã bị hắn trêu cho sặc lên mũi. Thật đúng là khắc tinh của bà đây mà.” - Yên Di nghĩ vậy liền liếc mắt nhìn Hoàng Gia Khiêm thì thấy hắn đã đưa ly nước đến cho cô. Lần nào cũng vậy, toàn hắn khiến cô bị nghẹn rồi ở đó giả làm người tốt đưa nước đến.
Yên Di đón lấy ly nước uống vội một ngụm cho trôi cơm rồi khó nhọc nói “cám ơn” với Hoàng Gia Khiêm. Hắn không nói gì, chỉ khẽ dùng ngón tay chạm lên má cô gỡ hạt cơm xuống. Ngón tay hắn chạm vào rất nhẹ nhưng lại khiến cô “tâm tình bất định”. Nửa bữa cơm sau từ “sát thần” trở thành con mèo nhỏ ăn uống thùy mị, chủ yếu là ngửi ngửi rồi chốc chốc lại liếc nhìn hắn ăn cơm.
Yên Di tự rủa thầm trong lòng: “Đó, “tình yêu” lại đến rồi. Lần nào mà “tình yêu” xuất hiện thì ăn uống đều không ngon. Có phải là hại người hay không? Vừa nghĩ có thể thoát được việc quan tâm đến hắn thì lại một lần nữa ăn không thấy ngon. Hu hu hu hu...”