Lưu Viễn cũng quay sang vuốt lưng bà, quan tâm hỏi: “Minh Minh, em không sao chứ?”
Sau một hồi ho sặc sụa, bà Minh mới lấy lại được chút bình tĩnh để nói chuyện: “Tinh Vân, mẹ biết trong lòng con không vui nhưng ba con cũng có nỗi khổ của ông ấy. Con không thể vui vẻ ăn một bữa cơm hay sao?”
Tinh Vân nhìn sang mẹ, nhíu mày nói: “Mẹ, không phải mẹ nói với con là mẹ và ông ấy không còn quan hệ gì hay sao? Nếu đã như vậy con có nhận ông ấy làm cha hay không cũng không có ý nghĩa gì hết?”
“Tinh Vân!” - Bà Minh khó chịu gắt lên: “Sao con có thể nói như vậy? Chỉ vì chút hiểu lầm mà xóa bỏ quan hệ huyết thống với ông ấy. Ta rốt cuộc là dạy sai con chỗ nào?”
Tinh Vân cúi mặt tiếp tục ăn, không nói nữa. Không khí nặng nề bao trùm cả bàn ăn. Lúc này Lưu Viễn mới lên tiếng: “Tinh Vân, ba không biết nói gì để con có thể chấp nhận ba. Bao nhiêu năm nay ba đã không làm tròn trách nhiệm của mình với hai mẹ con. Con có thể cho ba một cơ hội được ở cạnh chăm sóc cho hai người hay không?”
Tinh Vân hít một hơi thật dài, nhìn Lưu Viễn nói: “Vậy còn con gái bảo bối của ông và người vợ hiện tại thì sao? Ông đừng quên ông từng nói với tôi rằng đàn ông thì có thể có rất nhiều nhân tình còn vợ thì chỉ có một mà thôi. Tình nhân thì muôn màu muôn vẻ chỉ thu hút được đàn ông trong nhất thời thôi. Tôi không biết là trong mắt ông mẹ tôi là loại nhân tình nào mà lại sinh ra tôi ngồi ở đây?”
“Cộp...” - Dao nĩa từ tay bà Minh rơi xuống bàn. Trong mắt bà tức giận lẫn đau lòng hiện rõ ra, sau đó bà liền vung tay tát Tinh Vân. Nhưng Đoàn Nam Phong đã nhanh tay chặn lại tay bà: “Mẹ, tất cả là lỗi của con. Mẹ đánh con đi, đừng tức giận với Tinh Vân.”
Lời vừa buông ra, trái tim Lưu Viễn như có người cầm dao đâm một nhát. Bà Minh thả tay xuống, nhìn Tinh Vân hỏi: “Rốt cuộc con có chịu thôi những lời cay nghiệt như vậy hay không? Nói cho mẹ nghe con là loại nhân tình gì mà Tinh Nhật lại ngồi ở đây?” - Bà Minh lớn tiếng gắt lại con gái.
“Nếu vậy thì phải hỏi xem cô đã làm mẹ kiểu gì để con gái phải đi bán thân?” - Một giọng đầy uy quyền từ phía cửa vang lên khiến mọi người trong bàn đều quay lại nhìn. Tinh Nhật bị dọa sợ đến nỗi ôm chặt cổ Đoàn Nam Phong.
Hoàng lão gia chống gậy đi vào, bên cạnh là Hoàng Gia Khiêm và Hạ quản gia. Phía sau là một hàng vệ sĩ đi theo.
Lưu Viễn thấy vậy liền đứng lên cúi đầu chào ông: “Hoàng lão gia vẫn mạnh.”
“Cám ơn, vẫn đủ sức đến đây bênh vực cháu gái tôi.” - Hoàng lão gia lạnh lùng đáp.
Ông nhìn qua một lượt rồi nói: “Dám xem cháu ngoại ta là tình nhân, Đoàn Nam Phong cậu cũng không xem Hoàng Thời ta là ai?”
Đoàn Nam Phong cung kính cúi chào ông: “Ông ngoại, tất cả là lỗi của con.”
Đoàn Nam Phong biết thừa Hoàng lão gia xưa nay luôn bất chấp phải trái, lý lẽ chỉ từ miệng ông nói cho nên ngoại trừ cúi đầu nhận lỗi anh không biết phải làm sao thoát khỏi tình hình căng hơn dây đàn này.
Hoàng lão gia vuốt râu, yêu thương nhìn Tinh Vân: “Cháu gái bảo bối của ta. Thật tội nghiệp. Bao nhiêu năm sống khổ sở đều là do hai cái kẻ kia liên lụy.” - Ông vừa nói vừa cầm gậy chỉ sang cha mẹ Tinh Vân.
Bất giác Đoàn Nam Phong thấy may mắn vì từ nhỏ Tinh Vân không sống trong nhung lụa bên cạnh ông ngoại. Nếu không anh cũng không biết Tinh Vân sẽ vô lối như thế nào nữa. Anh lại nhìn sang Hoàng Gia Khiêm, tự nhiên có phần bội phục anh “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
“Các người hết chỗ để ôn chuyện cũ rồi sao? Giữa nơi này bao nhiêu là phục vụ lại bắt nạt cháu gái ta. Tất cả mau chóng về phòng ta. Ta cũng muốn phải trái phân định với các người.”
Một lời phán ra, từ Hoàng Kim Minh đến Lưu Viễn, Tinh Vân, Đoàn Nam Phong lẫn Hoàng Gia Khiêm là người ngoài cuộc mà cũng toát mồ hôi lạnh.