Lần nào bước vào cổng anh cũng thấy cô lăng xăng làm gì đó. Có khi thì giúp bác làm vườn tưới cây. Có khi lại giúp dì Thư phơi quần áo. Có lúc lại hái hoa đem làm bánh. Nhìn cái dáng điệu tròn trịa của cô chạy qua chạy lại thì anh lại bất giác mỉm cười, nghĩ: “Cô nhóc này làm con tin cũng quá sung sướng rồi. Sống vui vẻ đến như vậy.”
Mỗi lần nhìn thấy Hoàng Gia Khiêm thì cô đều khựng lại mấy giây mới dám đến chào anh. Mỗi lần “ông chú” này xuất hiện thì y như là mang theo cả núi mây che hết ánh mặt trời của cô.
Hoàng Gia Khiêm thấy thái độ của cô thì liền hỏi: “Cô có thái độ như vậy là vì sợ tôi sao?”
Yên Di bĩu môi nghĩ thầm trong lòng: “Chú à, chú biết mà sao cứ hỏi vậy? Lần trước làm đổ xôi vị của tôi xuống đất, tôi còn ghi thù đó. Đừng tưởng tôi sẽ quên.”
Tuy nhiên, cô không dám nói như vậy trước mặt anh. Cô biết rõ thân phận của mình, dù sao cũng là ăn của anh ta, ở của anh ta. Cô chỉ dám hỏi một câu quan tâm: “Tôi thấy anh không vui, em gái anh vẫn chưa về nhà sao?”
Hoàng Gia Khiêm chỉ đơn giản lắc đầu, gương mặt lạnh tanh. Yên Di không xa lạ gì với kiểu mặt lạnh của những người có tiền. Ngay như ông chồng danh nghĩa Thừa Hiên của cô cũng vậy. Cả ngày lầm lì làm ra vẻ bí mật giống như sợ thiên hạ biết được hành tung của mình thì sẽ đến ám sát ngay lập tức.
Nghĩ đến đây, Yên Di chỉ khép nép đứng qua một bên cho anh vào nhà. Sau đó cô lại tiếp tục công việc chăm sóc giàn hoa tử đằng (westeria) trước sân. Những bông hoa tim tím rũ xuống nhẹ nhàng đung đưa trong gió che đi một phần gương mặt thiếu nữ đang độ xuân thì, đẹp đến xao động lòng người.
Hoàng Gia Khiêm tựa người vào cửa sổ chăm chú nhìn ra sân, ánh nắng của ngày hạ ở New York không quá gắt gao cũng không quá chói chang nhưng góc sân này như đang sáng bừng lên vì cô gái trẻ ngây thơ có làn da trắng muốt đang lấp ló giữa những chùm hoa tử đằng. Anh yên tĩnh đứng đó nhìn cô đến ngây người. Yên Di không đẹp nổi bật như Tinh Vân nhưng vẻ trong sáng ngây thơ này thực sự hớp hồn người đàn ông chững chạc như anh.
Đôi mắt đen to tròn kia đôi khi lại ngẩng lên nhìn mặt trời, bàn tay mũm mĩm cũng vì ánh mặt trời mà che đi nửa gương mặt. Từ phía xa nhìn lại thật sự là một góc nghiêng nghệ thuật khiến lòng lay động.
Không rõ từ lúc nào, người đàn ông chững chạc và trầm tĩnh như anh lại cũng có những giây phút kích động điên đảo trong lòng chỉ vì nhìn ngắm một cô bé. Càng ngắm càng say mê, càng ngắm càng nhung nhớ. Cho đến một ngày không chịu nổi nữa đã tiến lại gần một bước với người thiếu nữ đó.
Đêm hôm nay, một đêm hè nóng bức, vào lúc Tinh Vân đang ngủ trên chuyên cơ bay về New York thì cũng là đêm mà Yên Di thấy khó ngủ đến lạ. Cô trằn trọc thao thức không hiểu vì sao? Có thể vì đêm nay Hoàng Gia Khiêm ngủ lại biệt thự, cũng có lẽ do lúc ăn cơm tối anh đã liên tục dùng ánh mắt là lạ nhìn cô. Ánh mắt đấy như có kèm theo tình ý, lại như có gì muốn nói, lại mênh mông như nước, thăm thẳm như vực sâu khiến mỗi khi Yên Di nhắm mắt lại thì liền nhìn thấy ánh mắt của hắn. Nhưng có lẽ lý do chính của việc ngủ không được là hôm nay cô đã ăn quá nhiều chuối chiên. Bây giờ cái bụng bị trướng lên cho nên rất khó ngủ. Tự hứa với lòng từ giờ sẽ không ăn nhiều như vậy nữa. Lăn qua lộn lại, lấy tay xoa bụng trằn trọc mải vẫn không ngủ được cho nên cô quyết định “mơ mộng” về ông chú đẹp trai.
Đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật nhưng mà “ông chú” này lớn hơn cô đến mười hai mười ba tuổi, khoảng cách lớn như vậy khiến cô muốn nghĩ cũng không dám nghĩ quá xa. Mặc dù, hiện giờ xã hội đã thay đổi, tuổi tác không phải là vấn đề nhưng mà cách nhau xa như vậy liệu có thể dung hòa hay không? Yên Di gác tay lên trán nằm suy nghĩ một lúc muốn nhắm mắt ngủ thì hình ảnh Hoàng Gia Khiêm lại hiện ra trước mặt cô. Gương mặt vuông vuông nhìn rất có khí chất đàn ông. Đôi mắt lại đẹp như vậy. Yên Di tự nhủ thầm, lại tự lẩm bẩm một mình với cái gối ôm: “Chú ấy chưa bao giờ cười nhưng mỗi khi cười thì thật sự làm mùa đông ấm hơn, mùa hạ mát hơn. Làm chuối chiên cũng giòn hơn và khoai mì cũng thơm hơn.”
Nghĩ đến đây Yên Di lại thấy vui vẻ, cô cười khì khì rồi lấy chăn mỏng che mặt lại vì xấu hổ. Sau khi mơ mộng vẩn vơ bâng quơ trên giường thì cô vẫn không sao ngủ được. Cuối cùng đành đứng dậy bước ra ban công ngắm trăng ngắm sao. Một tay xoa bụng, một tay mở cửa, cô bước nhanh về phía gió mát ngoài ban công.
Người ta vẫn thường nói: “Ban ngày đừng nhắc đến người, ban đêm đừng nhắc đến ma”. Yên Di rõ ràng là ban đêm nhắc đến người chứ không nhắc đến ma, mà ma thì không thấy chỉ người là lù lù xuất hiện.