Lâm Thiên Vũ nghe hắn ví em mình là cá chết thì giận nóng người nhưng vẫn không dám manh động mà cố nén nhịn rồi đưa mắt nhìn sang em trai mình. Thấy em mình vẫn bình an anh liền lên tiếng nói móc: “Xem ra dạo này Lập bang làm ăn thất bát đến nỗi đương gia rảnh rỗi đến tận Nam Thái Bình Dương đi câu.”
Lập Thế Khang cười cười mỉa mai: “Lập bang vốn là có gốc có gác, không giống như một số kẻ mới ra làm ăn phải chạy ngược chạy xuôi kiếm sống.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong cũng không buồn giận, nếu anh tiếp tục móc mỉa hắn thì đến bình minh năm sau cũng chưa xong việc. Cho nên anh ngắn gọn nói: “Tóm lại mày có điều kiện gì thì nói cho lẹ đi.”
Lập Thế Khang thấy Lâm Thiên Vũ không kiên nhẫn thì liền đáp gọn: “Tao muốn hắn không bao giờ xuất hiện trước mặt Amy nữa.”
Amy nghe xong liền kinh ngạc quay sang nhìn chủ nhân của mình. Cô không biết vì sao anh lại ra điều kiện như vậy. Vì sao phải nhất định chặt đứt tình cảm và sự tự do của cô? Đứng trên lập trường ông chủ cùng những gì anh phân tích lúc ở trên boong tàu thì cô có thể hiểu được lý do. Nhưng mà... Amy không muốn như vậy. Cô không muốn anh thhay cô quyết định vận mệnh. Cô muốn cùng Lâm Cát Vũ bình thường yêu đương và ở cạnh nhau. Cô không muốn tiếp tục cuộc sống không tự do này nữa. Nhưng cô không dám lên tiếng phản đối anh. Bởi vì mệnh của Amy là do anh định đoạt. Amy cố nén cảm xúc của mình, không biểu lộ ra một chút nào.
Lâm Thiên Vũ từ trên trời mới đáp xuống không hiểu vì sao Lập Thế Khang đưa ra điều kiện này. Anh nhìn qua gương mặt băng lãnh có chút sững sờ của Amy nghĩ bụng: “Gặp con nhỏ sát thủ lạnh lùng khát máu này để làm gì? Hiến mạng cho nó chắc? Đúng là đồ điên. Như vậy cũng gọi là điều kiện.”
Nghĩ xong, anh liền đáp nhanh: “Không thành vấn đề.”
Lập Thế Khang thấy Lâm Thiên Vũ dễ dàng đồng ý thì rất hài lòng, anh hất mặt về chỗ Lâm Cát Vũ đang ngồi ra hiệu cho Lâm Thiên Vũ dẫn người đi. Lâm Thiên Vũ cứ ngỡ lần này đến đụng mặt Lập Thế Khang không ăn vài nhát dao cũng nếm vài viên đạn, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy cho nên liền nhanh chân đi đến chỗ em mình.
Sở dĩ Lập Thế Khang không giết Lâm Cát Vũ để diệt trừ hậu hoạn là vì anh vốn chẳng để hắn vào trong tầm mắt để đáng xem là đối thủ. Một phần tránh rắc rối với bọn người Đoàn Nam Phong, một phần không muốn Amy xem thường anh, hận anh cho nên anh đành phải ra chiêu này để Lâm Thiên Vũ dẫn người về.
Còn Lâm Cát Vũ chọn việc nhàn rỗi nằm trên bãi biển gần chỗ Lập Thế Khang là vì anh muốn ngắm nhìn Amy chứ anh hoàn toàn không có nhã hứng tận hưởng thiên nhiên cùng hắn. Khách quan mà nói, Amy lúc ở cạnh anh và lúc ở cạnh Lập Thhế Khang giống như hai con người khác nhau. Cô phục tùng Lập Thế Khang nhưng cô không phải là cô. Gương mặt cô chưa bao giờ có một chút nét cười hay thả lỏng bản thân.
Trong khi những lúc ở cạnh anh thì Amy lại có vẻ ngây thơ của một bé gái. Lúc lại lộ ra vẻ ngốc nghếch tinh tướng của tuổi dậy thì. Có khi lại hài hòa tự nhiên như không khí trong lành của biển. Nói chung vẻ nào của Amy cũng khiến anh yêu thích. Bởi vì cô không cần căng thẳng nét mặt, cô hiền lành mà còn hay cười với anh. Mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của Amy đều khiến anh ghi lòng tạc dạ.
Thấy Lâm Thiên Vũ tiến lại chỗ mình, anh liền đứng lên hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây?”
“Còn không phải là đón em hay sao?” - Lâm Thiên Vũ liền đáp.
Lâm Cát Vũ liền hỏi tiếp: “Anh, lúc nãy anh nói chuyện gì với hắn?”
Lâm Thiên Vũ vừa đi vừa nói: “Móc mỉa, xỉa xối, hạ nhục, cà khịa lẫn nhau. Em nói coi hai đối thủ làm ăn gặp nhau còn có chuyện gì để nói?”
Lâm Cát Vũ cũng theo chân anh mình mà bước ra khỏi bãi biển. Nhìn thấy anh trai mình đi về phía cổng thì anh liền gọi lại: “Sao anh đi hướng đó. Phòng em thuê phải đi hướng này.”
Lâm Thiên Vũ quay lại chậm rãi giải thích: “Anh còn rất nhiều chuyện ở New York, anh không có tâm trạng cùng em đi chơi biển đâu.”
Lâm Cát Vũ nghe xong liền đáp ngay: “Em không đi cùng anh về New York đâu. Bạn gái của em vẫn còn ở đây. Em phải cùng cô ấy tiến lùi.”
Lâm Cát Vũ ngẩng người ra hỏi: “Xung quanh đây toàn đàn ông, bạn gái của em ở đâu ra?”
Nói đến đây, Lâm Thiên Vũ liền đưa mắt nhìn quanh mấy cô nhân viên ở khu nghỉ dưỡng rồi chỉ tay về phía họ hỏi:
“Cô kia.”
“Cô kia.”
“Hay là cô kia.”
Lâm Cát Vũ nhìn theo tay anh mình rồi lắc đầu nói: “Không phải. Tất cả đều không phải. Bạn gái của em là Amy. Cô ấy còn ở đây, em không thể bỏ cô ấy lại.”
Đến lúc này thì Lâm Thiên Vũ hiểu ra được cái cô gái trước sau bằng phẳng kia là người em mình gọi là “bạn gái”. Anh không biết em trai mình hiểu cô ta bao nhiêu nhưng anh biết bản thân mình hiểu Lập Thế Khang. Lý do khiến hắn đưa ra điều kiện Lâm Cát Vũ không được phép xuất hiện trước mặt Amy nữa chính là đây. Nếu đổi lại là anh thì anh cũng không chịu nổi có con ong khác ve vãn cái hoa mình tự tay trồng. Biện pháp tốt nhất là hun khói cho con ong sợ mà bỏ đi hoặc trực tiếp đập chết con ong đó. Lần này Lập Thế Khang không muốn lớn chuyện nên chỉ dọa cho con ong bỏ đi nhưng lần sau thì không chắc con ong có còn cánh mà bay đi hay không. Đạo lý này anh hiểu, thế nhưng lý giải cho thằng em của anh hiểu liệu có kết quả hay không? Lượm được cái mạng của nó về nhà trước rồi hẳn nói.
- ---
Hi các bạn, hôm trước có bạn hỏi mình cách thức mua sách. Nếu các bạn muốn mua sách của Hạc Giấy về làm kỷ niệm thì bước thứ nhất: mời các bạn liên hệ FB của mình nhé: Những câu chuyện của Hạc Giấy để đăng ký cho mình biết số lượng.
Bước thứ hai là vui lòng bỏ ống heo. Vì bộ truyện này không phải in một cuốn mà là in một bộ gồm 3 hoặc 4 cuốn lớn.
Khi nào có sách mình sẽ đăng lên Facebook giá cả và cách thanh toán. Còn hiện giờ thì mình còn chưa tìm được nhà in nào uy tín nữa. Mong các bạn thông cảm chờ đợi nhé.
Thân!