Đoàn Nam Phương nhìn nhìn Amy, ít nhiều đoán được những điều cô muốn nói cho nên đã kéo Amy vào phòng và từ tốn đáp: “Em ngồi xuống trước đi.”
Lâm Cát Vũ thấy Amy bước vô phòng thì liên nói với Nam Phương: “Hai chị em cứ nói chuyện, anh đi tắm trước.”
Đoàn Nam Phương mỉm cười gật đầu ra hiệu cho anh đi tắm rồi quay ra phía sofa ngồi xuống nói chuyện với Amy.
“Em muốn hỏi chị chuyện gì?” - Đoàn Nam Phương nhẹ giọng hỏi.
Amy liền nói ngay: “Chuyện ở sân bay... em muốn hỏi có phải lúc đó chị không muốn em nói ra sự thật với bà nội hay không?”
Đoàn Nam Phương khẽ mỉm cươi gật đầu xác nhận: “Phải.”
Trước đáp án thẳng thắn của Đoàn Nam Phương, Amy mím môi hỏi lại: “Vì sao lại như vậy? Em không nên nói ra sự thật sao?”
Đoàn Nam Phương mỉm cười chậm rãi phân tích: “Sự thật khiến cho bà nội hụt hẫng và mang nặng cảm giác mất mát thì nói ra để được cái gì? Em nói ra sự thật em thấy nhẹ lòng nhưng đối với người cao tuổi như bà thì lại là nỗi đau lúc về già.”
Amy nghe xong cúi đầu buồn bã nói: “Nhưng lừa dối bà nội là chuyện không nên. Lỡ như sau này bà biết được thì càng nghiêm trọng hơn.”
Đoàn Nam Phương thở dài nói: “Bà đã lớn tuổi rồi, sau này của bà chính là lòng hiếu thảo của con cháu chứ không phải là bị buộc phải đối diện với sự thật đau lòng như vậy. Với cục diện gia đình như lúc này chị thấy rất vui rất mãn nguyện. Nói ra sự thật để làm mất mát đau thương thì chị thà chọn cách im lặng cả đời.”
Nói đến đây Đoàn Nam Phương lại nhớ về bữa cơm cuối năm của nhiều năm trước, phút chốc cô lại chạnh lòng chậc lưỡi: “Từ khi chị trưởng thành đến giờ chưa từng có bữa cơm năm mới nào mà có đủ anh Hai và ba trên bàn ăn cũng như chưa có bữa cơm sum họp nào mà bà nội lại cười nhiều như năm nay. Chị không muốn mất đi những khoảnh khắc quý giá này.”
Đoàn Nam Phương cầm tay Amy, dịu dàng trìu mến nói: “Nếu như chị và anh hai đều xem em là Dorothy thì em cũng không phải là nói dối, là lừa đảo hay là cố tình dối gạt bà nội. Coi như chị cầu xin em đừng nói ra sự thật này để chị được tận hưởng không khí vui vẻ giống như lúc này thêm nhiều năm sau nữa, có được không?”
Amy nghe đến đây thì hai mắt ngấn lệ, bàn tay gầy gò của cô siết chặt lấy bàn tay của Đoàn Nam Phương rồi khẽ gật đầu nhẹ giọng nói: “Em hiểu rồi, em biết bản thân mình nên làm sao rồi. Em sẽ hiếu thảo với bà, sẽ yêu thương chị và anh hai như người thân ruột thịt của mình. Nhà họ Đoàn sẽ là gia đình của em mãi mãi.”
Đoàn Nam Phương ôm chặt Amy vào lòng, thương yêu nói với cô: “Chị rất hạnh phúc vì có được một đứa em gái tài giỏi như em. Chuyến đi vừa rồi đã cho chị hiểu được rất nhiều điều và biết được cái gì là quý giá nhất trong cuộc đời mình để chị thay đổi cách nhìn và sống tốt hơn.”
Amy mỉm cười nói: “Em cũng giống như vậy. Mặc dù chuyến đi này có nhiều nguy hiểm nhưng chúng ta đều đã tìm được điều mình muốn.”
Trong một căn phòng khác của biệt thự nhà họ Đoàn, bà Dora chậm rãi dìu ông Nhất Phương từ bồn tắm bước ra phòng ngủ. Tình yêu thời tuổi trẻ có bao nhiêu hứa hẹn nồng nhiệt cả những gian dối chiếm đoạt nhưng khi về già thì chỉ còn có cảm thông và nâng đỡ nhau như thế này.
Bà Dora đỡ ông Nhất Phương nằm xuống giường rồi mỉm cười cầm máy sấy khô tóc cho ông. Tiếng máy sấy đều đều vang lên mang theo những luồng gió ấm áp khiến ông Nhất Phương dễ chịu. Ông cầm bàn tay của bà, nhẹ giọng nói ra một câu không rõ ràng nhưng vì nghe quen nên bà vẫn hiểu.
“Vất... vả... cho... em.”
Bà Dora mỉm cười lắc đầu nói: “Không có, vì anh chuyện gì em làm cũng thấy đáng.”