Đoàn Nam Phong vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy gương mặt điển trai phớt đời của Lâm Thiên Vũ. Anh bất ngờ đến mức cứng đờ người không nói nên lời. Sau đó lại nhìn sang một mĩ nam tuấn tú khác đang đứng phía sau của Lâm Thiên Vũ đó là người bạn chí cốt Phan Ưng Túc. Đoàn Nam Phong lại đưa mắt nhìn sang phía còn lại của Lâm Thiên Vũ thì nhìn thấy gương mặt hao hao Lâm Thiên Vũ, đó là ông em rể của mình - Lâm Cát Vũ.
Ba người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, bẩn thỉu sau vài giây nhìn ngắm thiếu gia nhà họ Đoàn thơm tho sạch sẽ quần áo tươm tất thì liền liếc mắt ra hiệu cho nhau nhào đến ôm cho thiếu gia đến ngất mới thôi.
Đoàn nam Phong bất ngờ bị ba tên đàn ông cao to lực lưỡng đè ra sàn thì liền oai oái kêu lên:
“Hôi quá!”
“Eo ôi!”
“Ba người vừa đi tưới phân à?”
“Uầy, đứng lên mau. Tôi không thở được.”
“Mấy tuổi rồi còn chơi trò này?”
“Nhột quá! Thiên Vũ, cậu không được giở trò cũ ra đâu.”
...
Mặc kệ cho những tiếng kêu không ra hơi của Đoàn Nam Phong. Lâm Thiên Vũ vẫn cứ cù chân anh. Phan Ưng Túc thì nhéo cái mũi cao cao của anh. Còn Lâm Cát Vũ thì sờ mó người anh.
Đoàn Nam Phương nhìn qua tình cảnh này thì chỉ biết ôm bụng cười. Cô cười đến quên cả những khó nhọc mà bọn họ vừa trải qua trên đường quay về Siwa. Quên luôn cả việc họ vừa đánh nhau với dân tị nạn để chen chân vào gặp nhân viên an ninh của trạm xuất nhập cảnh Ai Cập.
Trong khoảng thời gian chen lấn đó, Đoàn Nam Phương cứ tưởng chừng cái trạm xuất nhập cảnh nhỏ bé kia sẽ bị đám dân tị nạn hung hăng đập nát trước khi mình có thể quay về. Thật là một cảnh tượng xô bồ đáng sợ.
...
Sáng ngày hôm sau ở Los Angeles, Lưu Uyển Linh thức dậy rất sớm hay đúng hơn là cô không thể chợp mắt được. Sau khi Lâm Thanh rời đi, cả đêm cô cứ bị cơn ác mộng quấn lấy tâm trí mình. Hễ cô nhắm mắt lại là nhìn thấy Lâm Thanh đang hấp hối nói ra lời trăng trối khiến cho cô sợ hãi choàng tỉnh.
“Không! Lâm Thanh... Không! Anh không thể gặp chuyện được. Không thể..” - Lưu Uyển Linh sợ hãi kêu lên rồi lập tức bước xuống giường rửa mặt thay quần áo để đi qua nhà của Bảo Vy.
Mặc dù Bảo Vy hẹn cô chiều nay sẽ gặp mặt nhưng Lưu Uyển Linh chờ không nổi. Chưa bao giờ cô cảm thấy lo lắng và sợ hãi cho Lâm Thanh đến mức này. Nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn bất an đến mức quên cả bản thân thì Bảo Vy đành nói với quản gia cho cô vào nhà mặc dù trời chỉ vừa hừng sáng.
Sau khi thấy quản gia đã mở cổng cho Lưu Uyển Linh thì Bảo Vy mới tắt màn hình camera cổng, ngáp một cái rồi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt và mặc quần áo bước ra ngoài tiếp khách. Đối với Lưu Uyển Linh, Bảo Vy xưa nay không thích cũng chẳng ghét. Quan hệ của hai người họ chỉ đơn giản là bác sĩ và người nhà bệnh nhân. Nếu có thân hơn thì chỉ là từ những lần gặp mặt chung với Tinh Vân tại phòng bệnh lúc An Khê mới chào đời. Cũng từ đó mà họ trao đổi số điện thoại cho nhau. Tuy vậy nhưng họ cũng không thường qua lại.
Lần này, Lưu Uyển Linh chủ động gọi cho cô là vì chuyện của mấy người đàn ông. Mặc dù hẹn Lưu Uyển Linh buổi chiều đến gặp mặt để nói chuyện rõ hơn nhưng cả đêm Bảo Vy cũng trằn trọc khó ngủ và lo lắng không yên.
“Chị Bảo Vy, xin lỗi vì em đã đến quá sớm nhưng em không chờ nổi.” - Lưu Uyển Linh vừa thấy Bảo Vy bước vào phòng khách thì cô liền nói ngay.
Bảo Vy nhìn gương mặt có vẻ hốt hoảng và gấp gáp của Lưu Uyển Linh thì liền hỏi lại: “Tình hình thật sự nguy cấp sao?”
Lưu Uyển Linh trong lòng bồn chồn, cả tiếng nói cũng gấp gáp: “Anh Thanh nói anh Phong gặp nạn nhưng thoát được và hiện cần anh ấy mang người và vũ khí đến đó để đánh nhau. Còn anh Túc chồng chị và anh Thiên Vũ thì biết ở đâu, có lẽ đã mất tích.”
Bảo Vy nghe xong mấy tiếng cuối thì liền đứng không vững. Gương mặt cô lập tức biến sắc. Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm để giữ cho nhịp tim bình ổn trở lại.
Lưu Uyển Linh thấy vậy liền đỡ Bảo Vy ngồi xuống. Một lúc sau cô mới cất được lời hỏi Lưu Uyển Linh: “Bây giờ họ đang ở đâu?”
Lưu Uyển Linh cẩn thận hỏi lại: “Chị nói anh Phong sao?”
Bảo Vy khẽ chớp mắt: “Anh ấy đang ở Ai Cập. Em nghe trộm được là anh ấy ở biên giới Libya và làm mất giấy tờ nên cần Đại sứ quán Mĩ ở Ai Cập giúp anh ấy làm lại hộ chiếu để quay về Mĩ. Bởi vì...”