Yên Di tròn mắt nói: “Thành Tơ-roa trong truyền thuyết sao? Như vậy thì đây đúng là bảo vật vô giá rồi.”
Bà Nhã Miên gật đầu nói: “Có vẻ là như vậy.”
Yên Di liền nói: “Như vậy thì ông thật sự rất yêu bà.” - Nói đến đây trong lòng cô cũng dấy lên mong ước Hoàng GIa Khiêm cũng yêu mình như vậy. Hay ít hơn cũng được, chỉ cần anh đừng lạnh lùng xem cô là vô hình thì cô đã mãn nguyện.
Tinh Vân nghe thấy cũng nói thêm vào: “Tối hôm qua, em chạy đi đâu mất mà không nghe bà kể chuyện tình yêu lãng mạn của bà với ông ngoại. Cho nên bây giờ nghe đến thì tròn mắt ra như vậy.”
Yên Di trố mắt nói: “Ơ, thật sao?”. Yên Di quay sang nhìn bà Nhã Miên như dò hỏi. Bà Nhã Miên liền mỉm cười gật đầu.
Yên Di tiếc nuối nói: “Tối qua em bận ở dưới bếp học làm chè trôi nước với dì Thư. Chị Tinh Vân, khi nào kể lại cho em nghe đi.”
Tinh Vân liền nói: “Đợi khi nào chị rảnh đã. Hay em nói Thừa Hiên kể cho em nghe đi. Chị nghe Nam Phong nói tối qua ông ngoại cũng kể chuyện tình yêu của ông bà cho bọn họ nghe đó.”
Yên Di liền bĩu môi tỏ vẻ nuối tiếc. Cô tự nghĩ nếu kêu Cao Thừa Hiên kể cho cô nghe chuyện tình yêu thì khác nào kêu lợn nói tiếng người. Chuyện không thể xảy ra. Bà Nhã Miên thấy Yên Di có vẻ trầm tư thì liền lên tiếng khen nàng: “Hôm qua Yên Di làm chè trôi nước rất ngon. Thừa Hiên cưới được cháu đúng là có phúc.”
Yên Di nghe xong không những không vui hơn mà mặt còn xị hơn nữa. Bà Nhã Miên ít nhiều đoán được có nội tình nhưng bà không vội đề cập đến. Bà lại đổi sang đề tài khác: “Ta vốn không biết nấu ăn gì hết. Từ lúc sống cùng chỉ có ông các cháu nấu cho ta ăn. Cho nên ta nghĩ tìm được người phụ nữ thích nấu ăn là chuyện rất đáng quý.”
Tinh Vân cũng bồi thêm vào: “Quả thực Yên Di làm chè trôi nước rất ngon. Lần sau chị phải đến Cartagena để em dạy chị mới được.”
Yên Di phấn khích cầm tay Tinh Vân nói: “Chị sẽ đến Cartagena thăm em sao? Thật tốt quá!”
Tinh Vân mỉm cười xoa đầu cô: “Nhìn em kìa, có cần vui đến vậy không? Nếu em thích thì lúc nào cũng có thể đến đây thăm chị mà.”
Yên Di đáp ngay: “Nhưng em không có tiền.”
Bà Nhã Miên và Tinh Vân tròn mắt nhìn cô. Đường đường là thiếu phu nhân Cao gia lại không có tiền.
Yên Di xụ mặt, ngậm ngùi kể lại hoàn cảnh làm vợ Cao Thừa Hiên của mình. Cô được nuôi được cho ăn, cho mặc nhưng không được ra ngoài cũng không được cho tiền. Nghe vậy, Tinh Vân lập tức nhớ đến thời gian cô bị Đoàn Nam Phong nuôi nhốt, hoàn cảnh của cô cũng không khác Yên Di là mấy. Nhưng chí ít Nam Phong đối xử rất tốt với cô. Anh đưa cho cô thẻ tín dụng không giới hạn, mua xe cho cô, mua công ty cho cô làm việc, mua nhà cho cô ở. Còn cái tên chết bầm Cao Thừa Hiên này lại đối với Yên Di tệ như vậy.
Bà Nhã Miên nghe xong cũng sợ hết hồn hỏi: “Nói như vậy hai đứa con chưa từng động phòng sao?”
Yên Di ngây ngô hỏi lại: “Động phòng sao? Con không biết.”
Tinh Vân và bà Nhã Miên thở dài trước độ ngốc của cô. Hình như trong não cô nàng này ngoại trừ ăn thì không có cái gì khác tồn tại hết.
Tinh Vân liền lên tiếng giải thích: “Tức là hắn có ngủ cùng em hay không?”
Yên Di lắc đầu ngay lập tức: “Không có, em nghe mấy chú bác bên cạnh anh ấy nói là anh ấy hay ngủ cùng các chị khác ở ngoài. Cũng rất ít về biệt thự Cielo.”
Tinh Vân và bà Nhã Miên nghe xong thì tức muốn trào máu. Tại sao bà lại có thằng cháu nội hư đốn và đứa cháu dâu ngây ngô đến vậy?
Bà Nhã Miên lắc đầu: “Không được rồi, kiểu này thì cho dù chị Phụng có đi cầu tự đến kiếp sau chúng ta cũng không có chắt để bồng.”
Yên Di xị mặt, cô không phải không thương bà bác chồng này của cô mà là cô cũng không biết phải làm sao. Cô tuy ngốc nhưng vẫn biết nam nữ nói chuyện chưa đến mười câu, gặp mặt nhau chưa đến mười lần trong cả năm sẽ không thể có em bé. Hơn nữa lúc này lòng cô đã hướng về người khác. Dù anh người ấy đã từ chối cô nhưng cô vẫn mang hy vọng sẽ có một ngày người ấy sẽ suy nghĩ lại. Suy nghĩ đơn giản này của Yên Di hoàn toàn khác suy nghĩ chính chắn và trưởng thành của Hoàng Gia Khiêm. Cho nên họ cứ thế mà bỏ lỡ nhau trong sự phức tạp của cuộc đời.
Ngay lúc này thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, Tinh Vân ra mở cửa thì nhìn thấy ông ngoại cô gương mặt hồng hào rạng ngời. Tinh Vân lễ phép cúi đầu chào ông. Ông liền nói: “Mấy bà cháu ở đây sao?”
Tinh Vân gật đầu nhường đường cho ông bước vào rồi cũng kéo Yên Di ra ngoài.
Ông quay ra khóa chặt cửa phòng lại rồi quay vào phòng bế bà Nhã Miên lên giường. Nhiều năm tu hành ăn chay kham khổ khiến cả người bà nhẹ tênh nhưng gương mặt vẫn quý phái như ngày nào.
Ông nheo mắt nhìn bà, vuốt ve gương mặt hồng hào nay đã có thêm nhiều nếp nhăn: “Nhã Miên, cuối cùng chúng ta đã kết hôn rồi.”
Bà Nhã Miên mỉm cười tựa vào vòm ngực của ông thỏ thẻ: “Em chờ ngày này đã chờ rất lâu rồi.”
Ông cầm tay bà, hai chiếc nhẫn vừa trao nhẹ va vào nhau phát ra tiếng động nhỏ như một chứng nhân cho tình cảm của hai người.