Nghe Tinh Vân phút chốc lên mặt chị hai dạy đời hắn, Cao Thừa Hiên tức muốn hộc máu. Cách đây vài tiếng hắn còn ôm mộng dùng sức mạnh ép nhà họ Hoàng gả cô ấy cho mình. Bây giờ người con gái hắn yêu thích lại biến thành bà chị họ của hắn. Thấy hắn suy nghĩ hơi lâu, Tinh Vân sốt ruột đá đá chân hắn: “Còn không mau qua chào ông và ba mẹ của chị. Chẳng lẽ muốn ông sang chào em?”
Trước lời thúc giục của Tinh Vân, Cao Thừa Hiên nặng nề bước lại chỗ Hoàng lão gia. Hắn cúi đầu gọi: “Ông nội!”
Gương mặt Hoàng lão gia nhăn nhúm nhưng lại nở ra nụ cười hạnh phúc, lấy tay vuốt đầu Cao Thừa Hiên. Chí ít ông không cô đơn, ông vẫn còn thằng cháu nội và đứa cháu ngoại bảo bối. Dù rằng ông biết thằng cháu nội này của ông không làm chuyện gì tử tế nhưng dù sao thì trẻ con vẫn có thể từ từ dạy. Nhất là Cao lão phu nhân đã cưới vợ cho nó. Không lâu sau ông lại có chắt nội.
“Ngoan, từ giờ con là cháu nội của Hoàng Thời ta. Để ta nói với con, kia là Bác Minh và bác Viễn là ba mẹ của Tinh Vân, kia là anh cả Gia Khiêm của các con. Ba đứa đều là cháu của ta. Từ giờ các cháu phải thương yêu đùm bọc lẫn nhau. Có hiểu không?”
Cả ba đều mỉm cười đồng thanh nói: “Dạ hiểu ạ!”
Bà Minh thấy không khí không còn tệ nữa, ba của bà cũng đã vui vẻ hơn. Ba của bà nhận được cháu nội thì tảng đá trong lòng ông cũng vơi đi mấy phần. Bà Minh và Lưu Viễn nhìn nhau hiểu ý. Bà liền đẩy Lưu Viễn sang chỗ Thừa Hiên để chào hỏi. Đúng lúc đi ngang qua mặt của Cao lão phu nhân. Một khắc chấn động này khiến Cao lão phu nhân rung rung đôi tay. Bà khẽ giật áo người phụ nữ theo sau hầu. Người phụ nữ liền há hốc mồm nói nhỏ vào tai Cao lão phu nhân: “Đúng rồi, bà chủ ơi, đúng rồi. Cậu chủ lúc mới sinh ra phía cổ bên phải có một vệt lông tròn xoắn vào nhau nhìn như xoáy nước. Cao lão gia và lão gia gọi nó là xoáy âm dương. Trong sách nói, ai có cái xoáy này là người phước lớn mạng lớn, là người làm chuyện lớn. Năm đó thuộc hạ nhớ rõ lời của Cao lão gia nói như vậy. Không nhìn nhầm đâu.”
Cao lão phu nhân trong mắt sáng lên nhưng bà không vội. Liền ra lệnh cho thuộc hạ đi nghe ngóng về thân thế của người này. Năm mươi năm qua, biết bao nhiêu lần bà ôm hy vọng rồi lại thất vọng. Bây giờ bà cũng không dám trông mong nhiều chỉ có thể chờ. Sau đó bà cũng xin phép đi ra ngoài.
Nhìn thấy Cao lão phu nhân chuẩn bị quay đi, còn Cao Thừa HIên và người nhà họ Hoàng thì vui vẻ với nhau, Kliment liền lên tiếng hỏi: “Xin lỗi, có ai có thể nói cho tôi biết là chuyện gì đang xảy ra không? Các người vui vẻ quấn quýt bên hắn như vậy không phải đã chấp nhận cho hắn lấy Tinh Vân rồi đó chứ?”
Lúc này mọi tiếng nói cười đều dừng lại và Cao lão phu nhân cũng dừng lại xem xem chuyện gì. Mọi người trong phòng bây giờ mới ý thức được sự tồn tại của Kliment cho nên ai nấy đều quay sang nhìn anh. Kliment thấy vậy liền nói: “Tôi không biết Cao Thừa Hiên và các người giao dịch lợi ích gì. Nhưng tôi nói cho các người biết, hắn đã đổi Tinh Vân cho tôi để lấy lô hàng trị giá hai trăm triệu đô la. Cô ấy phải là của tôi. Còn cái tên Đoàn Nam Phong kia nữa.” - Kliment vừa nói vừa hất mặt về phía Đoàn Nam Phong: “Hắn lần nào cũng chặn đường cướp hàng của tôi. Lần này hắn lại xuất hiện phá vỡ chuyện tình cảm của tôi và Tinh Vân. Tôi thấy cô ấy muốn về thăm người nhà cho nên tôi đồng ý chứ không phải là hắn đã có được Tinh Vân. Làm ăn phải có uy tín, các người đừng ở đó lật lộng.”
Kliment nói một tràng dài như pháo nổ bùm bụp. Sau khi dừng lại Cao Thừa Hiên liền bước lên ngậm ngùi vỗ vai nói với hắn: “Tinh Vân là chị gái họ của tôi. Chúng tôi vừa nhận lại nhau. Tôi không thể đem người nhà đi đổi hàng được. Số hàng đó nếu anh còn đồng ý bán cho tôi thì tôi sẽ trả cho anh hai trăm triệu đô la ngay bây giờ. Còn nếu không thì tôi trả hàng lại. Muốn thế nào?”
Kliment nhún vai, hai tay đưa ra tỏ vẻ vừa kinh ngạc vừa không hiểu được: “Sao có thể như vậy được? Anh hỏi tôi muốn gì sao? Tôi muốn Tinh Vân.”